← Quay lại trang sách

Chương 1853 Tin tức chấn động(2)

Mấy ngày trước vừa nghiên cứu thảo luận ” Âm Dương đại đạo”, nàng rất rõ tình trạng hiện giờ của đối phương, vậy nên cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Trong loại chuyện này, nếu nữ tu quá chủ động sẽ lộ vẻ thấp kém và phóng đãng.

Trác Mộng Chân hiểu rõ đạo lý này nên rất ít khi chủ động, nhiều nhất chỉ cố tình ám chỉ, mỗi lần đều là tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

“Lộp cộp.”

Tiếng bước chân đều đặn dần đi xa, bóng dáng nữ tu rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt. Hôm nay đã tu luyện xong, hắn tiếp tục lật xem công pháp điển tịch.

Mười năm qua, hắn hiếm khi có thể tĩnh tâm tu luyện. Trong khoảng thời gian này, hắn đã đọc rất nhiều điển tịch khác nhau, tiếp thu ngày càng nhiều tri thức và lý niệm tu tiên của Trung Vực.

Trong đó, các công pháp thuộc tính hỏa là chiếm đa số.

Nếu lúc này tiến vào trạng thái “Chí cao chí thượng”, Lưu Ngọc tự tin có thể thi triển bước tiếp theo của “Thanh Dương công pháp” và “Tôn Thần diệu pháp”.

Nhưng để công pháp có thể “hoàn mỹ” nhất có thể, hắn vẫn quyết định Kết Anh rồi mới bắt đầu thi triển. …

“Ầm ầm.”

Vài ngày sau, trong phòng luyện công đặc biệt tốn rất nhiều tiền xây dựng, Lưu Ngọc bước vào trạng thái “chân thân”, phần thân trần phía trên đổ mồ hôi như mưa.

Trên lồng ngực rộng lớn, chín đại huyệt liên kết với nhau tạo thành một hình tròn rực rỡ như lửa, quyền phong lấp lóe ánh đỏ, vung ra cực nhanh theo quỹ đạo huyền diệu.

Chỉ trong chớp mắt đã đánh ra mấy chục quyền.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, thậm chí quanh người hắn còn xuất hiện quyền ảnh dày đặc, từng đòn công kích mạnh mẽ đánh vào khắp nơi trong phòng luyện công.

“Ầm ầm.”

May là phòng luyện công được xây dựng bằng linh tài tam giai, cộng thêm trận pháp thủ hộ gia cố, thế nên mới không bị chia năm xẻ bảy dưới những đòn tấn công này.

Nếu là phòng luyện công bình thường, e là nó đã trở thành đống đổ nát chỉ sau một đòn.

“Phù-”

Sau khi đánh xong mười tám bộ “Lưu Tinh quyền”, Lưu Ngọc đứng dậy thu công, sau đó nặng nề phun ra một ngụm khí đục.

“Hử?”

Đột nhiên hắn thay đổi sắc mặt, linh thức nhạy bén cảm nhận được động tĩnh, bèn vô thức nhìn ra phía ngoài động phủ.

“Quách Phá Vân mới đến thăm cách đây mấy ngày, chắc hẳn không phải hắn ta.”

“Vậy là ai đến lúc này chứ?”

Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Lưu Ngọc thản nhiên khoác thêm áo bào đen rồi rời khỏi phòng luyện công, đi về phía cửa lớn.

“Két-”

Ngay sau đó, cửa lớn phủ đệ nhẹ nhàng mở ra, phát ra âm thanh khe khẽ.

Xuyên qua khe hở, Lưu Ngọc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Hứa Hạo Nhiên?”

“Lúc này hắn ta đến tìm mình, chắc không phải lại mời chào đấy chứ?”

“Nhưng Tử Cân quân mới mời chào không lâu mà, bọn họ vội vã như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi ư?”

Trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán, nhưng trên mặt Lưu Ngọc vẫn tự nhiên nở nụ cười, chắp tay hô: “Mấy năm không gặp, phong thái của Hạo Nhiên đạo hữu ngày càng hơn trước. Mau mau, mời vào!”

Để chiêu mộ hắn, Tử Cân quân bỏ ra rất nhiều công sức. Chẳng những Quách Phá Vân thường xuyên đích thân đến, ngay cả hậu duệ đại tu sĩ Hứa Hạo Nhiên cũng từng tới mấy lần.

“Hạo Nhiên không mời mà đến, mong Cổ Thành đạo hữu đừng trách móc!”

Hứa Hạo Nhiên đứng ngoài cửa, chắp tay nói.

Biết thực lực của đối phương sâu không lường được, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, vậy nên tuy phía sau có đại tu sĩ làm chỗ dựa, thái độ của hắn ta vẫn vô cùng khách sáo.

“Chúng ta quen biết đã lâu, Hạo Nhiên nói vậy nghe xa lạ quá.”

“Mời!”

Sau vài câu chào hỏi khách sáo, hai người cùng bước vào phủ đệ.

Một lúc sau, cả hai ngồi đối diện nhau trong đình nhỏ ngoài sân, nhàn nhã thưởng thức linh trà.

“Thế giới bên ngoài sóng gió cuồn cuộn, Cổ Thành đạo hữu lại bất động như núi, mỗi ngày đều nhàn nhã thưởng thức trà, hưởng thụ sự yên tĩnh.”

“Đúng là khiến người ta ghen tị!”

Sau một hồi trò chuyện, Hứa Hạo Nhiên nhìn cảnh tượng yên bình trong đình viện, bùi ngùi nói.

“Chuyện này có đáng gì?”

“Cổ mỗ chỉ sống ngày nào hay ngày ấy, nào sánh bằng Hạo Nhiên đạo hữu trăm công nghìn việc.”

“Chỉ cần không tranh giành háo thắng, buông bỏ danh lợi vinh nhục, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể làm được.”

Lưu Ngọc lắc đầu cười nói.

“Nói là như vậy, nhưng có nhiều thứ, không phải nói bỏ là bỏ được.”

Nhìn hồ nước nhỏ phía xa và những con cá vô tư bơi lội trong đó, Hứa Hạo Nhiên khẽ thở dài.

“Ồ?”

“Đạo hữu nói như thế, chẳng lẽ gần đây Trung Vực xảy ra chuyện lớn gì sao?”

“Nhưng Cổ mỗ nhận được tin tức, hình như cường độ tấn công của thánh địa Càn Đình dần giảm bớt rồi mà?”

Lưu Ngọc nghiền ngẫm hỏi.

“Đúng là có khuynh hướng giảm bớt.”

“Nhưng từ khi tổng bộ Bố Y Minh bị phá hủy, trận đánh này đã kéo dài suốt mười năm, khiến rất nhiều tổ chức tổn thất nặng nề, bổn quân cũng không ngoại lệ.”

“Bất kể là thành viên vòng ngoài hay thành viên nòng cốt, quân số đều sụt giảm nghiêm trọng, thương vong hơn bốn mươi phần trăm.”

Nói đến đây, Hứa Hạo Nhiên cau mày.

Trong cuộc tấn công suốt mười năm, không một tổ chức tán tu nào là ngoại lệ, ngay cả Tử Cân quân cũng thiệt hại nặng nề, thế lực suy giảm nghiêm trọng.

Đòn đánh lâu dài của thánh địa Càn Đình ít nhất đã khiến việc làm ăn mấy chục năm của Tử Cân quân trở nên vô ích.

Theo lời của Hứa Hạo Nhiên, vì lần quét sạch này, thánh địa Càn Đình đã sớm sắp xếp gián điệp, thâm nhập vào nội bộ của các tổ chức tán tu lớn.

Vậy nên khi phát động mới khiến các tổ chức tán tu bất ngờ không kịp đề phòng, cuối cùng chịu thiệt hại to lớn, hàng ngàn đồng đạo vì vậy mà qua đời.

“Cũng may kịp thời phát giác, thế nên mới không tạo thành ảnh hưởng lớn hơn.”

“Nếu đổi một góc độ khác, gián điệp của thánh địa Càn Đình cũng bị đưa ra ánh sáng, đâu phải không có chỗ tốt.”

Nghe vậy, Lưu Ngọc im lặng mấy giây, sau đó mở miệng an ủi.

“Cổ Thành đạo hữu có biết tại sao thánh địa Càn Đình không thừa thắng xông lên, cố gắng nhổ tận gốc mấy tổ chức của chúng ta không?”

Đột nhiên Hứa Hạo Nhiên hỏi ra vấn đề này.

Nói xong, hắn ta không đợi Lưu Ngọc trả lời đã tự mình nói:

“Bởi vì sự uy hiếp của yêu tộc!”

“Theo nguồn tin đáng tin cậy, mấy ngày trước ma thú chiếm cứ sáu châu An Nam đã vượt qua biên giới Linh Châu, đang có dấu hiệu tiến thẳng tới “Trấn Yêu Thành”.”

“Yêu tộc “Vương Đình” ở Đông Hoang cũng đang ngo ngoe rục rịch.”

“Không chỉ một tu sĩ tận mắt nhìn thấy, có yêu tu cấp cao hiện thân bên ngoài “Đại Hoang Thành” mấy chục dặm, dường như có ý định xâm chiếm thành.”

Hứa Hạo Nhiên nói cực nhanh, một lèo nói ra tin tức nặng ký này.

Trung Vực có chín mươi chín châu rộng lớn, nhưng lại bị Hoành Đoạn sơn mạch dài vô tận bao quanh, cô lập với bốn vực khác, không thể trực tiếp liên lạc.