Chương 1854 Bí pháp Kết Anh
Trong các yêu tộc tứ phương,“Kim Ô tộc” ở Đông Hoang là mạnh nhất, vậy nên yêu tộc “Vương Đình” vẫn luôn ở lại Đông Hoang.
Để đối phó với mối đe dọa của “Kim Ô tộc”, từ thời Thượng Cổ thiên đình, biên giới phía Đông Trung Vực đã xây dựng rất nhiều Tiên Thành.
Trong đó,“Đại Hoang Thành” là quan trọng nhất. Hàng trăm vạn năm qua nó đã tu sửa lại vô số lần, nhưng vẫn luôn sừng sững đến tận bây giờ.
“Thì ra là vậy, thảo nào thánh địa Càn Đình nắm được cơ hội, lại không có ý diệt cỏ tận gốc.”
“Chỉ sợ bọn họ vì tập trung tinh lực đối phó yêu tộc mà quyết định phát động vào thời điểm mấu chốt này, cố gắng giảm thiểu nguy hiểm nội bộ tiềm ẩn.”
Trong mắt Lưu Ngọc hiện lên vẻ hiểu rõ. Hắn khẽ lẩm bẩm, tiêu hóa tin tức chấn động này.
Nhưng, chuyện này liên quan gì đến hắn?
Không để Lưu Ngọc nghĩ kỹ, Hứa Hạo Nhiên lại lần nữa lên tiếng.
“Trước mắt, việc quét sạch thánh địa Càn Đình đã kết thúc, các tổ chức lớn đều tổn thất nặng nề.”
“Nhân lúc Càn Đình đang tập trung tinh lực đối phó yêu tộc, không có thời gian rảnh để bận tâm đến chúng ta, chính là thời cơ tốt đẹp để tổ chức phát triển thành viên.”
“Nếu không đợi thánh địa Càn Đình rảnh tay, mà thực lực tổ chức lại chưa kịp hồi phục được ít nhiều, thì hậu quả quả thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Khoảng cách thực hiện mục tiêu vĩ đại sẽ càng ngày càng xa xôi hơn một bước.”
“Cho nên Hạo Nhiên lần này mạo muội đến đây, chính là muốn mời Cổ Thành đạo hữu rời núi, tiến về đông bộ Trung Vực phát triển thành viên.”
Hứa Hạo Nhiên không quanh co vòng vo mà dùng tốc độ nói cực nhanh để nói rõ ràng nguyên nhân mà mục đích của chuyến đi này.
Nói xong, hắn nâng ly trà lên chậm rãi nhấm nháp Linh trà, yên lặng chờ đợi câu trả lời chắc chắn chứ không hề có ý thúc giục.
“Tiến về đông bộ phát triển thành viên?”
Nghe vậy, Lưu Ngọc khẽ nhíu mày.
Trong những năm đến Trung Vực, cơ bản hắn đều hoạt động tại Nam bộ Trung Vực, chỉ mới vừa hơi quen thuộc với tình hình ở Nam bộ được một chút.
Nhưng sự nhận biết của hắn đối với những nơi khác của Trung Vực, cũng chỉ dừng lại ở trên mặt giấy.
Không nói là hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nói hiểu rõ thì cũng không nhiều.
Hơn nữa, môi trường tu luyện hiện tại rất tốt, mọi phương diện tu vi đều vững bước tăng cao, khi nghe được tin tức này thì nội tâm của hắn tất nhiên là không muốn đi.
“Không phải Cổ mỗ thì không thể sao?”
“Tuy rằng Cổ mỗ có mấy phần thực lực, nhưng suy cho cùng vẫn là nhất giới Kim Đan, khi đối mặt với Nguyên Anh chân quân thì cũng chẳng là cái gì.”
“Sao tổ chức không suy xét cẩn thận thêm?”
“Nếu phái một vị Nguyên Anh trưởng lão lên trước thì có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều?”
Hàng mày vừa nhíu lại thả lỏng ra, Lưu Ngọc yên lặng một hai nhịp thở để cân nhắc ngôn từ, rồi mới cự tuyệt một cách khéo léo.
“Cổ Thành đạo hữu có điều không biết.”
Hứa Hạo Nhiên nở nụ cười khổ sở, trên mặt lộ rõ vẻ bất lực, như thể đang có ẩn tích khác.
Ngừng lại một chút, hắn lại giải thích:
“Điều động một vị Kim Đan đồng đạo lên trước là quyết định của tổ chức sau khi trải qua suy tính sâu xa.”
“Một mặt là, mục tiêu của Nguyên Anh trưởng lão quá lớn.”
“Trong trận lôi đình lúc trước ở thánh địa Càn Đình, mặc dù tổ chức đã kịp thời cho rút hết tu sĩ nội ứng nhưng tin tức về các Nguyên Anh trưởng lão của tổ chức cũng đã bị tiết lộ, hơn phân nửa đã bị thánh địa Càn Đình bắt giữ.”
“Mối uy hiếp của Nguyên Anh chân quân cùng với Kim Đan chân nhân không thể so sánh, một khi thông tin bị tiết lộ, chắc chắn sẽ gây nên sự chú ý lớn từ thánh địa Càn Đình.”
“Như vậy xem ra, chẳng những nhiệm vụ đã định sẵn là không có khả năng thành công, mà ngay cả an nguy của các Nguyên Anh trưởng lão cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.”
“Một mặt khác, trải qua sự đả kích mười năm qua, các Nguyên Anh trưởng lão của tổ chức cũng lần lượt bỏ mạng.”
“Trước mắt, nhân thủ đang thiếu trầm trọng, mỗi vị Nguyên Anh trưởng lão đều gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, trong lúc nhất thời khó mà rảnh tay được.”
“Thậm chí, ngay cả Hạo Nhiên sau ngày hôm nay cũng phải nhanh chóng khởi hành tiến về các châu khác chấp hành nhiệm vụ.”
“Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, nhiệm vụ tiến về Đông bộ Trung Vực phát triển thành viên, truyền bá lý niệm của tổ chức, vẫn là tu sĩ Kim Đan thích hợp nhất.”
“Mà tu vi của Cổ Thành đạo hữu đã đạt đến hậu kỳ Kim Đan, một thân thực lực đủ để tung hoành cảnh giới Kim Đan, lại giỏi dùng mưu bày kế, gặp nguy không loạn, chính là người thích hợp nhất hiện tại.”
Thái độ của Hứa Hạo Nhiên thành khẩn, hắn chậm rãi nói rõ nguyên nhân, hy vọng có thể dùng sự chân thành cảm động đối phương.
Nhưng sắc mặt Lưu Ngọc vẫn bình tĩnh, trong lòng không có chút ý muốn thay đổi nào.
Hiện tại ở dãy núi Tử Hà, có một số việc đang phát triển theo chiều hướng tốt, vào thời điểm then chốt này chấp hành nhiệm vụ cũng không phải là vì lợi ích của bản thân.
Cho dù thái độ của đối phương như thế nào, hắn cũng không hề dao động về tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.
Trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ, Lưu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi lịch sự từ chối:
“Thật xin lỗi, Hạo Nhiên đạo hữu, thứ cho Cổ mỗ bất lực.”
“Trước mắt, Cổ mỗ đã tu luyện tới thời khắc mấu chốt, cần chuẩn bị cho việc ngưng kết Nguyên Anh, hơn nữa trong phương diện luyện đan cũng có bước đột phá, cho nên…”
Không có gì ngạc nhiên, hắn vẫn tiếp tục đưa ra lý do đã sớm nghĩ xong và kiên quyết từ chối lời mời.
Những lý do như một lòng tu luyện, say mê luyện đan, chuẩn bị Kết Anh, … phát ra từ trong miệng hắn, là câu trả lời chính xác đến mức khiến người khác không thể tìm được cách nào để tiếp tục thuyết phục hắn nữa.
“Ha ha-”
“Cổ Thành đạo hữu cần gì phải vội vã cự tuyệt, sao không nghe thử điều kiện của tổ chức đề ra.”
Ai mà ngờ rằng, Hứa Hạo nhiên nghe xong, lại bật cười ha ha, vẫn nói với giọng điệu không nhanh không chậm.
Người này dường như đã có chuẩn bị mà đến, như thể đã nắm chắc sẽ thuyết phục được Lưu Ngọc rời núi.
“Ổ?”
Lưu Ngọc hơi dao động trong lòng.
Thấy đối phương tràn đầy tự tin, như thể vô cùng tin tưởng tài thuyết phục của chính mình, quả thật hắn cũng có chút tò mò.
“Các trưởng lão nghe nói Cổ thành đạo hữu đang chuẩn bị ngưng kết Nguyên Anh, cho nên, vì để đả động đạo hữu, mà đặc biệt mệnh lệnh cho Hạo Nhiên mang theo một môn “Bí pháp Kết Anh” đến đây.”
Vừa nói, Hứa Hạo Nhiên vừa lấy ra một viên Ngọc Giản đặt lên bàn, trên mặt nở nụ cười như không cười.
Thông qua quan sát các phương diện, Tử Cân quân hiểu rõ Lưu Ngọc là tu sĩ chỉ một lòng hướng đại đạo, cực kỳ ít động tâm vì ngoại vật.
Ngay cả khi ở dãy núi Tử Hà, nơi có rất nhiều tu sĩ, hắn cũng hiếm khi tiếp xúc với các tu sĩ khác.