← Quay lại trang sách

Chương 1857 Thế cục Đông châu

Tuy nhiên, nhất giới Kim Đan mua vật tứ giai thì quá là dễ gây chú ý, cho nên sau khi mua vài lá tứ giai phù lục, Lưu Ngọc liền không mua gì nữa.

Hắn sắp xuất phát, dự định sắp xếp lại nhẫn trữ vật, rồi mới ngủ một giấc thật ngon để điều chỉnh lại trạng thái, không có ý định ra ngoài mua sắm.

“Dẫn theo Trương Diệc bên người, đi Đông bộ giết yêu học hỏi chút kinh nghiệm.”

“Một lòng tu luyện, chỉ có tu vi thôi thì không thể được.”

“Về phần Trác Mộng Chân, chính là thời khắc mấu chốt đột phá tu vi, Ngọc Đan Đường cũng không thể không có nhân chủ giữ, thôi cứ lưu lại dãy núi Tử Hà trông nom Ngọc Đan Đường.”

“Lỡ như có gió thổi cỏ lay, nữ nhân này cũng có thể kịp thời thông báo cho mình.”

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc ngồi tại đại sảnh lầu các, phất tay lên liền xuất hiện một đống vật phẩm, hắn bắt đầu nhanh chóng chỉnh lý lại.

Khua chiêng gõ trống chuẩn bị đồ ở, thời gian ba ngày chớp mắt trôi qua. …

Ba ngày sau, bên ngoài phủ đệ Hồng Hà sơn, mấy bóng người đứng đối diện nhau.

Bởi vì cần phải giữ bí mật nhiệm vụ nên mặc dù vì thân phận Luyện Đan Sư, Lưu Ngọc kết giao được không ít “hảo hữu” ở dãy núi Tử Hà, nhưng trước khi rời đi hắn chỉ thông báo cho mấy người ít ỏi.

Nhờ cậy mấy tu sĩ có quan hệ thân thiết chăm sóc Ngọc Đan Đường giúp hắn trong khoảng thời gian hắn rời đi.

Lỡ như vì liên lụy ích lợi mà có kẻ cố ý gây sự thì cũng có thể thông qua quan hệ các phương diện để hóa giải kịp thời.

Trong suốt một năm sống yên ổn ở dãy núi Tử Hà, Lưu Ngọc đã chuẩn bị đầy đủ trên các phương diện.

Hơn nữa mối quan hệ với Tử Cân quân, trước khi rời đi nhờ mấy người hảo hữu chiếu cố, lại thêm Trác Mộng Chân đích thân chủ trì đại cục, vậy là coi như ổn thỏa.

Hắn không cần sợ mình vừa rời đi thì sân sau đã bốc cháy.

“Cổ Thành đạo hữu cứ việc yên tâm rời đi.”

“Đối với Ngọc Đan Đường, chúng ta tất nhiên sẽ chú ý bất cứ lúc nào, tu sĩ nào muốn gây sự cũng phải vượt qua chúng ta trước đã.”

Ngoài cổng phủ đệ, một Kim Đan tu sĩ của Tử Cân quân chắp tay thề thốt.

“Có câu nói này của Vạn đạo hữu, Cổ mỗ yên tâm rồi.”

Lưu Ngọc cười sang sảng, chắp tay nghiêm túc nói.

Tu sĩ Tử Cân quân mua đan dược từ Ngọc Đan Đường thì sẽ được chiết khấu nửa thành.

Kể cả linh đan tam giai, giá cả các loại đan dược rẻ hơn giá trên thị trường không ít.

Cái gọi là “giao tình” có lẽ sẽ không đáng tin cậy, có tồn tại hay không chỉ dựa vào ý nghĩ của con người, nhưng quan hệ lợi ích giữa hai bên thì không cần sợ đối phương sẽ ngồi yên làm lơ khi mình gặp khó khăn.

Vấn đề bình thường, giải quyết cũng không khó.

Sự tồn tại của Ngọc Đan Đường giúp một đám tu sĩ Tử Cân quân thật sự chiếm được lợi ích, chỉ cần Ngọc Đan Đường vẫn tồn tại thì họ vẫn sẽ được mua đan dược với giá ưu đãi.

Sự ràng buộc lợi ích sẽ bền chắc hơn rất nhiều mối quan hệ khác!

“Phu quân, trên đường đi cẩn thận.”

Bên cạnh, Trác Mộng Chân khẽ hé môi đỏ.

Đoạn cuối cùng, nàng dùng thần thức truyền âm, chỉ có hai người mới biết nội dung.

Nói xong, tay trái của nàng kéo Lưu Ngọc hơi dùng sức, gò má hiện lên màu đỏ ửng ngượng ngùng hiếm hoi.

“Ha ha.”

Thấy vậy, mấy Kim Đan tu sĩ đến đây tiễn đưa nhìn nhau cười to, vẻ ái muội mà nam tu nào cũng hiểu xuất hiện trên gương mặt họ.

“…”

Lưu Ngọc cạn lời, chỉ liếc nhìn nữ nhân này một phát, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng, bình tĩnh gật đầu.

Những lời cần nói đã nói hết khi chỉ có hai người bên nhau, bây giờ trước mắt công chúng, hắn không còn lời nào để nói.

Những lời dịu dàng thắm thiết cũng không có khả năng phát ra từ miệng hắn.

“Cổ Thành đạo hữu, lần này chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu bên nhau.”

“Hay tin đạo hữu nhận nhiệm vụ này, Trưởng Lão Hội đặc biệt ra lệnh cho Quách mỗ đi theo hỗ trợ.”

Đến gần phủ đệ, Quách Phá Vân cười chắp tay nói.

Có lẽ là vì hai người rất quen thuộc với nhau nên Trưởng Lão Hội của Tử Cân quân đặc biệt ra lệnh cho người này hỗ trợ, hai người sẽ cùng nhau đến phía đông Trung Vực chấp hành nhiệm vụ.

Thực lực của Lưu Ngọc cao cường, mỗi lần đều có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, Quách Phá Vân cũng rất hài lòng làm nhiệm vụ cùng hắn.

Hắn ta đã tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong nhiều năm, mặc dù cũng tìm kiếm được mấy món linh vật để kết anh, nhưng không có món nào đạt đến đẳng cấp “Kết Anh Tam Bảo”.

Bởi vì không thể chắc chắn nên Quách Phá Vân vẫn mãi mà không dám trùng kích bình cảnh Nguyên Anh.

Hắn ta vẫn muốn tiếp tục mài giũa pháp lực, sưu tập càng nhiều linh vật kết anh, chờ đến khi nắm chắc đầy đủ thì mới bắt đầu trùng kích Nguyên Anh, chỉ mong thành công ngay từ lần đầu.

Thường thì lần đầu tiên tu sĩ trùng kích bình cảnh, cũng là lần có tỷ lệ thành công cao nhất.

Một khi trùng kích thất bại, chẳng những linh vật sẽ bị tiêu hao hết sạch mà bản thân mình không chết cũng bị trọng thương, tỷ lệ thành công khi trùng kích lần thứ hai sẽ giảm mạnh.

Cho nên tranh thủ lúc mình vẫn còn mấy chục năm thuộc “lứa tuổi vàng” để tu luyện, Quách Phá Vân định chờ thêm một thời gian nữa để xem xét tình hình.

Mặc dù có cơ duyên nhất định, nhưng giới hạn bởi tư chất và tài nguyên, hắn không vọng tưởng có thể thử nhiều lần.

Cần thiết đột phá bình cảnh ngay từ lần đầu tiên, không thành công thì hy sinh!

“Chúng ta đồng tâm hiệp lực, tin rằng nhiệm vụ lần này nhất định sẽ hoàn thành thuận lợi!”

Lưu Ngọc gật đầu, cười nói.

Hai người đều vô cùng quen thuộc, cho nên không quá mức khách sáo.

“Cáo từ!”

“Hai vị đạo hữu, chúc hai vị đạo vận hưng thịnh!”

Đứng ngoài phủ đệ tán gẫu vài câu, dặn dò công việc sau khi mình rời đi, sau đó Lưu Ngọc không chút dây dưa lằng nhằng, nhanh chóng chắp tay chào tạm biệt mọi người.

Mấy Kim Đan tu sĩ tiễn đưa cũng lần lượt chắp tay chào hắn.

“Đi thôi.”

Đẩy cánh tay Trác Mộng Chân ra, Lưu Ngọc nhìn nàng lần cuối, sau đó bước chân núi không quay đầu lại.

Quách Phá Vân, Trương Diệc đi chậm hơn nửa bước, theo sau lưng hắn.

Mặc dù bình thường Quách Phá Vân không câu nệ tiểu tiết, nhưng nhiệm vụ lần này, vị trí của hắn ta rõ ràng là trợ thủ, lại thêm thực lực chênh lệch rất lớn, Quách Phá Vân biết rất rõ thân phận của mình, thế nên hắn ta không có những ý nghĩ “kỳ quái” nào đó.

Hắn ta chỉ muốn mượn cơ hội, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, kiếm được thù lao nhiệm vụ, vậy thì sẽ thêm một chút tự tin để kết anh.

Bên ngoài phủ đệ, mãi đến khi bóng dáng Lưu Ngọc đã biến mất, Trác Mộng Chân mới lưu luyến dời ánh mắt, xoay người tiến vào phủ đệ không một bóng người.

Mấy tu sĩ quen thuộc khác cũng lần lượt giải tán, về chỗ ở của mình.

“Hy vọng chuyến này thuận lợi, có thể mau chóng trở về dãy núi Tử Hà để tu luyện.”

Thần thức lặng lẽ chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ, đồng thời nhanh chóng tiến về phía Hồng Hà phường thị. …