← Quay lại trang sách

Chương 1858 Thế cục Đông châu(2)

Với tư cách là nơi tụ tập của người tu tiên với diện tích cực rộng, phạm vi bao quát ngàn dặm, có mấy trăm tòa Linh sơn đủ các phẩm giai, số lượng tu sĩ định cư ở đây trong thời gian dài vượt quá năm mươi vạn, dãy núi Tử Hà tất nhiên không chỉ có một phường thị.

Chỉ cần là phường thị hơi rộng một chút đều được thiết lập Truyền Tống trận, cho nên xuất hành cực kỳ tiện lợi.

Nhờ vào sự tiện lợi của Truyền Tống trận, tu tiên giả có thể băng qua khoảng cách xa xôi, chỉ cần linh thạch đủ nhiều thì một ngày muốn đi dạo gần hết Trung Vực cũng được.

Hồng Hà sơn là Linh sơn tứ giai, dưới chân núi có một phường thị cỡ lớn bổ sung lẫn nhau, trong đó có Truyền Tống trận dẫn đến các châu ở Trung Vực.

Mặc dù không có Truyền Tống trận nối thẳng tới phía đông Trung Vực, nhưng chỉ cần truyền thống đến một châu gần phía đông Trung Vực, trên đường đi trung chuyển mấy lần là đến nơi.

“Cộp cộp.”

Men theo con đường nhỏ trên núi, ba người Lưu Ngọc cùng nhau xuống núi.

Trên đường đi, họ đã tìm một nơi vắng bóng người để thay hình đổi dạng, dùng bí thuật thay đổi hình thể tướng mạo và pháp lực khí tức của bản thân.

Linh áp của Lưu Ngọc và Quách Phá Vân lần lượt hạ thấp xuống chỉ còn ở mức Kim Đan trung kỳ và sơ kỳ, sẽ không dễ dàng khiến người khác chú ý.

Còn Trương Diệc, tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn ta cũng không xuất sắc, cho nên chỉ đơn giản thay đổi dung mạo và hình thể là được.

Sau khi thay hình đổi dạng, ba người tiếp tục lên đường, chẳng mấy chốc đã thấy Hồng Hà phường thị ở xa xa.

Tiến vào phường thị, đi thẳng đến Truyền Tống đại điện, Lưu Ngọc đưa mắt nhìn ra xa thì thấy năm tu sĩ Trúc Cơ đã sớm đứng tán gẫu ngoài đại điện.

Không hề ngoại lệ, cả năm người đều đeo một chiếc ban chỉ màu tím trên tay, trên nhẫn điêu khắc hoa văn hình cây kiếm nhỏ màu tím.

Đây là tín vật của thành viên trung hạ tầng của Tử Cân quân, có thể chứng minh thân phận là thành viên của tổ chức.

Thân là Kim Đan tu sĩ, tất nhiên không có khả năng chuyện gì cũng đích thân ra mặt, vậy thì không thể xử lý được nhiều việc.

Do đó, ắt không thể thiếu tu sĩ làm việc vặt giúp họ.

Ngoại trừ Quách Phá Vân làm trợ thủ, năm tu sĩ Trúc Cơ này chính là thuộc hạ mà Tử Cân quân phân phối cho Lưu Ngọc.

Có thể giao cho họ làm những việc lặt vặt.

Dựa theo tư liệu, năm người này đều biết rõ tình hình của phía đông Trung Vực. Chỉ cần thông qua lời kể của năm người này, Lưu Ngọc sẽ nắm được một chút tình hình thực tế của phía đông.

Với tư cách là tổ chức tán tu thuộc phái cấp tiến, đồng thời cũng được xem như tổ chức tán tu nổi tiếng nhất, Tử Cân quân đã đấu tranh với Càn Đình thánh địa từ lâu, tất nhiên sẽ có một hệ thống cơ chế vận chuyển hoàn thiện, không tồn tại lỗ hổng quá lớn.

Bình thường trước khi phát nhiệm vụ, họ sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ví dụ như chuẩn bị sẵn tư liệu cơ bản vân vân…

Mặc dù phạm vi hoạt động của Tử Cân quân chủ yếu nằm ở phía nam và phía tây Trung Vực, căn cơ ở phía đông rất mong manh, nhưng cũng không phải là không có.

Lưu Ngọc sang bên kia, không cần thành lập tổ chức ngay từ đầu, đa số sự vụ đã có thành viên trung hạ tầng xử lý.

Nhiệm vụ chủ yếu của hắn là lập ra kế hoạch phát triển lâu dài, đồng thời đối phó với Càn Đình thánh địa, tông môn thế gia có khả năng sẽ kéo đến tấn công bất cứ lúc nào, bảo vệ che chở sự phát triển của tổ chức.

Không phải bất cứ chuyện gì, hắn cũng cần thiết đích thân ra mặt xử lý.

Sau khi gặp năm người này, dựa theo tín vật xác nhận thân phận, Lưu Ngọc gật đầu ra hiệu cho Quách Phá Vân.

Quách Phá Vân hiểu ý, lập tức tiến lại gần năm thành viên Trúc Cơ kỳ kia.

“Vị tiền bối này, không biết có chuyện gì…”

Thấy một Kim Đan tu sĩ xa lạ đến gần mình, ba nữ hai nam đều cảnh giác, vẻ mặt hơi thay đổi.

Mãi đến khi Quách Phá Vân lấy ra tín vật cấp cao hơn, hai bên xác nhận thân phận của nhau, vẻ mặt của năm người mới dịu đi, khom lưng hành lễ.

“Chúng ta đến Đông châu, cần thiết sử dụng Truyền Tống trận, trên đường còn phải trung chuyển thông qua Tiên Thành do Càn Đình thánh địa khống chế, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận.”

“Mau chóng cất tín vật đi!”

Sau khi hai bên xác nhận thân phận lẫn nhau, Quách Phá Vân lập tức nghiêm mặt ra lệnh cho mọi người.

“Vâng, thưa Quách tiền bối.”

Nghe vậy, năm người lập tức cất tín vật vào túi trữ vật.

Để chấp hành nhiệm vụ lần này, họ đều không đeo băng màu tím trên tay áo có ký hiệu Tử Cân quân, y phục đều không bắt mắt.

Cho nên sau khi thu hồi tín vật, các tu sĩ khác khó có thể xác nhận thân phận của họ.

Thực lực của tổ chức tán tu, tuyệt đối không thể sánh ngang với Càn Đình thánh địa, cho nên không thể đối kháng trực tiếp với họ.

Trước khi bắt đầu tấn công, họ cần phải mai danh ẩn tích.

Cho nên trong khía cạnh che giấu tung tích, các tổ chức tán tu đều có tâm đắc của riêng mình. Thân là một trong những tổ chức tán tu nổi tiếng nhất, Tử Cân quân tất nhiên cũng có.

Ngay cả thành viên trung hạ tầng cũng có thủ đoạn trong chuyện che giấu tung tích, các loại bí thuận liên quan tới lĩnh vực này nhiều không kể xiết.

Năm người trước mắt đều sử dụng một loại bí thuật thay hình đổi dạng khá là kỳ diệu. Nếu không phải thần thức và linh giác của Lưu Ngọc đều gần đạt đến cảnh giới Nguyên Anh thì chưa chắc có thể nhìn thấu.

Các thành viên trung hạ tầng đều có tố chất cỡ này, Lưu Ngọc không khỏi âm thầm gật đầu.

“Không tồi.”

Ấn tượng đầu tiên đối với năm tên thuộc hạ coi như ổn thỏa, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, sau đó không chút do dự tiến về phía trước.

Dưới sự giới thiệu của Quách Phá Vân, hắn và năm tên thuộc hạ làm quen một phen.

Sau khi xác nhận không còn sơ hở rõ rệt, tám người lần lượt tiến vào Truyền Tống đại điện.

Về chuyện truyền thống, Tử Cân quân đã thu xếp thỏa đáng, lúc này trong Truyền Tống đại điện đã không có bất cứ tu sĩ nào, bảo đảm tung tích của tám người sẽ được giữ bí mật.

Chẳng mấy chốc, nhóm Lưu Ngọc đã đứng trong Truyền Tống trận, truyền tống sắp bắt đầu.

“Vù vù…”

Toàn bộ Truyền Tống trận hơi rung lên, từng vòng trận văn nhanh chóng phát sáng, linh quang màu trắng sữa càng ngày càng sáng ngời.

Khi linh quang đạt đến thời khắc chói lòa nhất,“Truyền Tống phù” trong tay tám người đồng thời bốc cháy, biến thành một tấm chắn bao phủ quanh thân thể của tám người.

Khi linh quang từ chói mắt dần dần tàn lụi, tám người trong trận đã không còn bóng dáng. …

Đông châu, nằm tại cực đông của Trung Vực, trực tiếp giáp ranh giới với Hoành Đoạn sơn mạch, là tiền tuyến đầu tiên ngăn cản thế lực “Kim Ô tộc” khuếch trương.

Diện tích lãnh thổ của Đông châu rất rộng, một châu đã tương đương với tổng diện tích của ba châu trong “An Nam lục châu”, đường biên giới giáp ranh với Yêu tộc rất dài.