← Quay lại trang sách

Chương 1859 Thế cục Đông châu(3)

Nhưng mật độ linh khí tổng thể lại chênh lệch không nhiều so với An Nam lục châu, thấp hơn lụa địa bình thường của Trung Vực rất nhiều, càng không thể đánh đồng với “chín châu trung tâm”.

Chẳng qua Đông châu, bên ngoài giáp ranh giới với địa bàn của Đông Hoang Yêu tộc, bên trong lại trực tiếp liên thông với bảy châu khác của Trung Vực, lại thêm mối đe dọa đến từ Đông Hoang “Kim Ô tộc”, còn nguy hiểm hơn Yêu tộc của ba vực khác nên địa vị chiến lược của châu này hơn xa An Nam lục châu.

Càn Đình thánh địa cực kỳ coi trọng châu này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Yêu tộc nhúng chàm nó.

Một khi Đông châu xảy ra sơ suất, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Như vậy xem ra, Yêu tộc có thể thông qua Đông châu, trực tiếp tấn công bảy châu liên thông với nó, xông vào Trung Vực bất cứ lúc nào, áp lực phòng thủ sẽ tăng lên rất nhiều.

Đến lúc đó, nhìn chung chiến cuộc phía đông, Nhân tộc đều sẽ lâm vào tình trạng bị động.

Mà khi chiếm được Đông châu, khống chế chiến hỏa chỉ xảy ra bên ngoài Đông châu, vậy thì áp lực sẽ giảm bớt rất nhiều.

Nhân tộc cũng có thể rời đi từ Đông châu, tấn công các khu vực của Đông Hoang Yêu tộc.

Quyền sở hữu một châu lại ảnh hưởng trực tiếp đến thế cục giữa Nhân tộc và Yêu tộc, có thể thấy được tầm quan trọng của Đông châu.

Cho nên Tiên triều Trung Vực từ xưa đến nay, lúc nào cũng sẽ thiết lập lực lượng quân đội hùng hậu ở Đông châu. Đại Đường, Đại Lương, Đại Càn, triều đại nào cũng đều làm như vậy.

Suốt trăm vạn năm giằng co, châu này cũng chưa bao giờ lâm vào tình huống thất thủ.

“Vù vù…”

Một ngày này, bỗng một Truyền Tống trận nào đó trong Truyền Tống đại điện nằm trong tòa thành nhỏ ở biên giới Đông châu phát sáng.

Tám bóng người, năm nam ba nữ thoáng chốc xuất hiện trên Truyền Tống trận.

Người cầm đầu mặc một bộ hắc bào, vóc dáng cao lớn, nét mặt như có sát khí.

Cơ bắp dưới chiếc hắc bào của hắn căng phồng, làn da màu đồng cổ, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo, vừa thấy đã biết không phải là hạng người dễ chọc.

Người này chính là Lưu Ngọc.

Nhưng Kim Đan thủ vệ trong đại điện chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt ngay lập tức.

Hiện tại, thế cục Đông châu càng ngày càng căng thẳng, hai tộc Nhân Yêu không ngừng chi viện binh lính cho nơi này.

Triều đình Đại Càn cật lực cổ vũ các tu sĩ đến Đông châu chống lại Yêu tộc, mỗi khi chém giết được một con yêu thú hoặc yêu tu thì đều có thể nhận một phần trợ cấp bằng thi thể, xem như khoản thu nhập thêm.

Thông qua phương thức này, Càn Đình hy vọng sẽ thu hút được một số tu sĩ ở lục địa đến nơi này, giảm nhẹ áp lực phòng thủ cho tiền tuyến.

Chung quy “Kim Ô tộc” danh bất hư truyền, thậm chí huyết mạch lực còn mạnh hơn “Hỏa Phượng tộc”,“Giao Long tộc”, đứng trên đỉnh của huyết mạch Yêu Linh.

Kim Ô tộc yêu tu xuất sắc một chút, tư chất có thể sánh ngang tu sĩ “thiên linh căn”, hơn nữa thực lực cực kỳ nổi bật

Ngoại trừ Đại Càn vương tộc và truyền nhân thánh địa, cùng với một ít tu sĩ của tông môn thế gia nội tình thâm hậu, tu sĩ cùng cấp khó có thể chống lại chúng.

Vượt qua một cảnh giới nhỏ để đánh bại cảnh giới mạnh hơn, cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.

Ngoài ra, Kim Ô tộc còn có vô số chủng tộc lệ thuộc vào chúng để sai phái, chủng tộc có huyết mạch Linh Yêu cũng không ít.

Yêu Tướng tam giai, Yêu Vương tứ giai nhiều không kể xiết.

Trong tình huống như vậy, Đông châu lại cách xa chín châu trung tâm, có thể tưởng tượng được nó đang gặp phải áp lực phòng ngự lớn cỡ nào, cho dù chuẩn bị nhiều đến mấy cũng không đủ.

Chuyện liên quan đến Đông châu đều không phải là chuyện nhỏ, cho nên Càn Đình “trợ cấp” cực kỳ khả quan.

Do đó thật sự thu hút không ít tu sĩ của tiểu tông môn, tiểu gia tộc kéo đến, tất nhiên đa số vẫn là quần thể tán tu.

Suy cho cùng thì số lượng tài nguyên mà tiểu tông môn, tiểu gia tộc nắm giữ hữu hạn, phúc lợi dành cho đệ tử tộc nhân không thể nào so sánh với đại tông môn, đại gia tộc.

Trong tình huống như vậy, họ hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện hằng ngày của nhiều người, bình thường mỗi thế hệ chỉ có thể tập trung bồi dưỡng mấy người.

Tu sĩ của tông môn, gia tộc bình thường muốn thăng giai, tất nhiên phải tìm cách khác.

Tranh thủ dịp này, đến Đông châu săn giết yêu thú là sự lựa chọn không tồi.

Mặc dù nguy hiểm hơn bình thường rất nhiều, nhưng đồng thời lợi nhuận cũng hơn xa lúc bình thường!

Vì đạo đồ, không ít tu sĩ dám liều mạng.

Cho dù chỉ có một người trong số trăm người ở Trung Vực tự nguyện đến Đông châu thì dựa theo số lượng tu sĩ khổng lồ của Trung Vực, cũng sẽ là một con số cực kỳ khả quan.

Cho nên trong lúc thế cục Đông châu đang lâm vào căng thẳng, chính sách cổ vũ săn yêu của Đại Càn vừa được đưa ra thì đã có vô số tu sĩ chen chúc kéo đến.

Tu vi thấp có Luyện Khí mới bước chân vào tiên đồ, tu vi tầm trung có Trúc Cơ dần dần kéo đến, tu vi cao hơn có Kim Đan phô bày thực lực.

Mỗi ngày đều có đủ loại tu sĩ với cấp bậc tu vi từ cao đến thấp đến Đông châu thông qua Truyền Tống trận.

Có một số tu sĩ đi một mình, có người tập hợp thành đội ngũ hợp tác săn yêu, muôn hình muôn vẻ kiểu người nào cũng có.

Dần dà, thủ vệ trông coi Truyền Tống đại điện đã sớm quen với cảnh tượng này.

Bây giờ thấy nhóm tám người của Lưu Ngọc, họ cũng chỉ nghĩ rằng đây là một đội ngũ săn yêu chứ không hề cảm thấy kỳ lạ.

Lưu Ngọc phút chốc tỉnh táo, bước xuống Truyền Tống trận quan sát chung quanh mà không thu hút sự chú ý của người khác, chờ nhóm Quách Phá Vân thoát khỏi trạng thái tiêu cực bị ảnh hưởng bởi Truyền Tống trận.

“Đây chính là ‘Đông châu’ ư?”

“Quả nhiên giống như trong tư liệu đã nói, mật độ linh khí chênh lệch không nhiều so với An Nam lục châu.”

Hắn bước xuống Truyền Tống trận, đưa mắt nhìn chung quanh, trong lòng thầm nghĩ.

Một tức sau, Quách Phá Vân đã hồi phục bình thường, các thành viên Trúc Cơ như Trương Diệc cũng lần lượt tỉnh táo.

Trong khoảng thời gian này, trong các Truyền Tống trận cách đó không xa, thi thoảng lại có linh quang sáng lên.

Các tu sĩ người mặc pháp y, trang bị đầy đủ pháp khí linh khí không ngừng xuất hiện trong Truyền Tống trận.

Xem ra là các đội ngũ tu sĩ hưởng ứng chính sách của Càn Đình, đến Đông châu săn yêu.

“Số lượng đội ngũ tu sĩ hơn xa tu sĩ đi một mình.”

“Nhưng cũng đúng thôi, sinh mệnh lực của yêu thú cùng giai rất dẻo dai, một mình tu sĩ một nhanh chóng giết chết nó sẽ rất khó.”

“Dựa vào lực lượng của đội ngũ thì sẽ dễ hơn nhiều.”

Lưu Ngọc im lặng theo dõi các tu sĩ muôn hình muôn vẻ bước xuống từ Truyền Tống trận, trong lòng thầm nghĩ.

Chờ đến khi sáu người Trương Diệc tỉnh táo lại, hắn bèn gọi mọi người rời khỏi đại điện.

“Dừng lại!”

“Vị đạo hữu này, xin hãy đưa ra chứng minh thân phận.”

Đến cổng lớn, Kim Đan thủ vệ lên tiếng, đồng thời trường mâu trong tay hắn cũng chặn ngang đằng trước, ngăn cản lối đi của mọi người.

“Đạo hữu, chúng ta hưởng ứng lời hiệu triệu của Càn Đình, chuẩn bị ra tiền tuyến săn giết yêu thú.”

Sắc mặt Lưu Ngọc rất bình tĩnh, trả lời cực kỳ tự nhiên.