← Quay lại trang sách

Chương 1860 Thế cục Đông châu(4)

Vừa nói, hắn vừa chắp tay, lấy ra thân phận văn thư đã chuẩn bị sẵn, không chút bối rối đưa cho thủ vệ.

Động tác bình tĩnh, không có một chút kích động.

Chỉ nhìn bề ngoài thì người khác sẽ không thể nào tưởng tượng được, hắn chính là tên “tà tu” bị Càn Đình thánh địa liên danh truy nã.

Tất nhiên, không thể thiếu những tội danh như lạm sát người vô tội, tội ác tày trời gì đó.

Tuy nhiên đối với chuyện này, tu sĩ Tử Cân quân đã quen rồi.

Thân là một trong những tổ chức tán tu cấp tiến nhất, tất cả thành viên bị bại lộ thân phận đều sẽ bị truy nã, hơn nữa bị bịa đặt đủ loại tội danh.

Lần này đến Đông châu, họ cũng đã chuẩn bị sẵn một thân phận “trong sạch”, hầu như không có khả năng xảy ra vấn đề.

“Đắc tội.”

Kim Đan thủ vệ nhận lấy văn thư, kiểm tra một phen không thấy có vấn đề, bèn nhanh chóng trả lại cho Lưu Ngọc.

“Gặp phải thời cuộc này, chính là cơ hội để chúng ta thể hiện thân thủ. Chúc đạo hữu chuyến này thắng lợi trở về.”

“Bảo vệ tôn nghiêm của Nhân tộc, là trách nhiệm mà tu sĩ chúng ta không thể chối từ!”

“Đền đáp Tiên Đình, bảo vệ gia quốc, ngay tại lúc này!”

Kim Đan thủ vệ tuổi trung niên tay cầm trường mâu, đứng ưỡn ngực trước đại điện, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng lên tiếng.

“Lời này của đạo hữu rất đúng, tại hạ tán thành.”

“Cho nên chính sách Tiên Đình vừa ra, đã kéo theo các vị đồng đạo gấp rút đến đây.”

Thu hồi văn thư thân phận, Lưu Ngọc cười nói.

Thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủi kiểm tra thân phận, hắn bắt đầu nói chuyện phiếm với thủ vệ Kim Đan, im lặng lắng nghe một ít tin tức.

Thông qua giao lưu, Lưu Ngọc biết tên thủ vệ này tên là “Đường Vạn Sơn” xuất thân từ một môn phái nhỏ nào đó của Trung Vực, là một tu sĩ Pháp Thể song tu.

Thế cục Đông châu cũng như dự liệu của hắn, tình huống trước mắt hết sức phức tạp.

Bên ngoài biên giới dài dằng dặc, yêu thú cấp thấp không ngừng tăng lên, đã có xu thế cuốn đến trong các châu, bóng dáng yêu thú tam giai, tứ giai cũng liên tiếp xuất hiện.

Mà bên Nhân tộc, tu sĩ Tiên Thành ở biên cảnh cũng không ngừng tăng lên, chuẩn bị đề phòng tập kích của yêu thú.

Bầu không khí Đông châu mỗi ngày đều trở nên nặng nề hơn.

“Chúc đạo hữu thông qua.”

Kiểm tra xong thân phận của tám người, đại hán trung niên Đường Vạn Sơn chắp tay nói.

“Tạm biệt.”

Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ, ra hiệu bọn người Quách Phá Vân, Trương Diệc đuổi theo, đi ra ngoài khỏi đại điện Truyền Tống, đi đến đường phố của Tiên Thành.

Vốn là một tòa Tiên Thành vô cùng bình thường nhưng bởi vì thế cục căng thẳng nên số lượng tu sĩ đến Đông châu không ngừng tăng lên, ngược lại đạt được thịnh vượng trong thời gian ngắn.

Liếc mắt nhìn dòng người trên phố vẫn rộn ràng, tỷ lệ tu sĩ cấp cao còn nhiều hơn cả tưởng tượng.

Gần như bên trong năm mươi người thì sẽ có một tu sĩ Kim Đan.

Các gian hàng khác nhau có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, ở đây có rất nhiều tu sĩ đang tích cực chuẩn bị, mài đao xoèn xoẹt chuẩn bị ra ngoài săn yêu, tận dụng cơ hội này tìm được một món lợi.

Yêu tộc dĩ nhiên cường đại, nhưng đây chính là Trung Vực!

Không có tu sĩ nào sẽ nghĩ rằng tình thế sẽ trở nên tồi tệ hơn, vì các tu sĩ Trung Vực tự có kiêu ngạo của riêng họ.

Trái lại họ cảm thấy đây là một cơ hội kiếm Linh Thạch, muốn cho Yêu tộc nhìn thử một trận!

Cho nên Lưu Ngọc nhìn thoáng qua thì thấy bầu không khí bên trong Tiên Thành mặc dù u ám nhưng thái độ của các tu sĩ lại không hề bi quan, đa số đều đang tích cực chuẩn bị.

Hắn dẫn theo bảy người, chậm rãi đi dạo các nơi trong Tiên Thành, lẳng lặng cảm nhận bầu không khí lúc này của Đông châu.

“Hồng tiền bối, có phải nên tiến vào nơi cần đến không?”

Nhìn thấy thời cơ đã đến lúc, một nữ tu Trúc Cơ thuộc Tử Cân quân bỗng nhiên mở miệng.

Ngũ quan của nàng ta nhu hòa, dáng người cao mảnh khảnh, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, eo thon nhỏ chưa đến một vòng tay, đồng thời có đủ nét phong tình của nữ nhân dị vực.

Đầu nàng ta trùm một cái khăn màu nhạt, trước sau là từng mảnh vải che như ẩn như hiện, phù hợp với cách ăn mặc của nữ tu bản địa Đông châu, khẩu âm cũng gần với tu sĩ bản địa.

Nàng ta tên là Điền Tiểu Vũ, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, là một trong năm Trúc Cơ có tu vi cao nhất.

Lúc còn ở Luyện Khí kỳ, nàng ta đã đến hoạt động tại Đông Hoang, chỉ thoáng đã trở thành một trong mấy vị chủ sự quan trọng tại khu vực Đông châu.

Lần này nàng ta nhận được mệnh lệnh cho nên đặc biệt đến tiếp ứng đoàn người Lưu Ngọc.

Bởi vì trọng tâm phát triển của Tử Cân quân đặt chủ yếu ở phía nam và phía tây của Trung Vực, cho nên toàn bộ phía đông không có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan, khu vực Đông châu càng không tồn tại tu sĩ Kim Đan.

Cho nên dựa vào tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ và năng lực ưu tú của mình mà Điền Tiểu Vũ thành công trổ hết tài năng, cũng trở thành một trong những chủ sự quan trọng của khu vực.

“Ừm, dẫn đường đi.”

Quan sát được một lúc, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.

Thân phận “Cổ Thành” đã bại lộ dĩ nhiên không thể tiếp tục sử dụng, vì phương diện hành động hằng ngày, hắn lại bắt đầu sử dụng tên giả “Hồng Hạo” này.

“Rõ!”

“Hồng tiền bối, mời.”

Điền Tiểu Vũ chắp tay lĩnh mệnh, lập tức đi phía trước dẫn đường.

“Bộp bộp.”

Dưới sự dẫn đầu của nữ tu sĩ này, đám người vượt qua bảy lần tám rẽ mới lặng lẽ rời xa dòng người, đi đến một góc hẻo lánh của Tiên Thành.

Bên ngoài một căn phòng tại hẻm nhỏ, Lưu Ngọc thuận lợi nhìn thấy các vị quản sự khu vực Đông châu của Tử Cân quân, bọn họ cũng sớm nhận được mệnh lệnh nên đã chờ sẵn ở đây.

Chỉ đợi “đà chủ” tiền nhiệm ra lệnh một tiếng, lập tức bắt đầu hành động.

“Kẽo kẹt.”

Điền Tiểu Vũ thông qua ngọc bài truyền tin xác nhận thân phận lẫn nhau, sau đó trận pháp bên trong phòng ốc cũng được mở ra, cửa phòng cũng mở ra theo.

Trong khoảnh khắc Lưu Ngọc hiện thân, từng đôi mắt đồng loạt nhìn qua.

“Bái kiến Hồng đà chủ!”

Từng người đều là quản sự cấp cao trong khu vực, rối rít xoay người hành lễ gọi.

Lúc nghe tin đà chủ sắp đến, bọn họ cũng nghe nói đà chủ mới nhậm chức có thực lực vô cùng mạnh.

Lợi hại cụ thể ra sao thì tạm thời không biết nhưng cấp bậc lễ nghĩa phù hợp thì không thể sai sót.

Đi vào trong phòng, ánh mắt Lưu Ngọc tùy ý quét qua, tất cả quản sự đều đồng loạt xoay người cúi đầu xuống.

“Đứng dậy đi.”

Hắn nói xong thì làm việc nên làm, ngồi lên ghế chủ vị.

Lập tức ánh mắt dò xét của Lưu Ngọc không ngừng đảo qua trên người của từng quản sự khu vực, cũng quen thuộc tình huống bên Đông châu này.

Vốn dĩ hắn còn muốn giết gà dọa khỉ, tìm một người dẫn đầu nào đó lập uy.

Nhưng những người này đã hiểu chuyện như vậy, Lưu Ngọc cũng giảm bớt đi bước này.

“Đà chủ” khu vực Tử Cân quân dù thanh danh nghe chẳng hiển hách gì, lại nắm giữ đại quyền thưởng phạt tại khu vực một châu, thời kỳ đặc thù còn có tiền lệ tiền trảm hậu tấu.