Chương 1861 Chỉ điểm ban đêm?
Mà sức mạnh của tu tiên giả quy về bản thân, làm người có thực lực mạnh nhất tại khu vực Đông châu, hắn cũng không cần lo lắng quyền hành của bản thân bị dao động.
Có câu nói: Các bậc minh quân sử dụng để chế phục quần thần, chẳng qua là hai loại quyền bính mà thôi.
Hai loại quyền bính bao gồm hình và đức.
Hình và đức là gì? Đáp rằng: giết chóc gọi là hình, ban thưởng gọi là đức.
Kẻ làm bề tôi sợ bị giết nhưng lại thích được thưởng, cho nên nếu nhà vua tự mình dùng hình đức thì quần thần sẽ sợ cái uy và tìm đến cái lợi.
Cái gọi là hình đức chính là đại quyền thưởng và phạt.
Dưới thực lực cao cường của Lưu Ngọc, dưới tình huống đại quyền thưởng phạt không thể dao động, hoàn toàn nắm giữ trọn khu vực chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cần cù chăm chỉ sẽ nhận được khen thưởng, làm việc không tốt thì sẽ bị xử phạt.
Dưới loại tình huống này hắn có thể nắm giữ toàn cục của khu vực dễ như trở bàn tay, vốn không cần lục đục với nhau.
Dù sao trên đời này có mấy ai là không sợ chết đâu?
Vài canh giờ sau, Lưu Ngọc đã biết tình huống chung về Đông châu thông qua miệng của những tu sĩ quản sự này cung cấp.
“Hồng đà chủ, trước mắt tình thế Đông châu căng thẳng, rất nhiều đồng đạo tán tu đều đi vào Đông châu, chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.”
“Chúng ta có nên hành động ngay lập tức và bắt đầu phát triển thêm thành viên không?”
Hồi báo xong tình huống, Điền Tiểu Vũ vừa chờ lệnh vừa nói.
Nàng ta đã tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, rất nhanh sẽ đối mặt với bình cảnh Kết Đan cho nên rất muốn nhanh chóng lập được công lao để xin tổ chức ban thưởng một viên “Kết Kim đan”.
Ngay cả tu sĩ Kim Đan tại Trung Vực đều có địa vị không tệ, cho nên “Kết Kim đan” vẫn là tài nguyên chiến lược trọng yếu, với con đường của tu sĩ bình thường thì khó mà thu hoạch được.
Đối với đa số tu sĩ bình thường mà nói, biện pháp tốt nhất vẫn là nên gia nhập vào một thế lực để cầu cơ duyên có được Kết Đan.
Ý định thông qua mua bán, đấu giá để lấy được “Kết Kim đan” chẳng những gặp phải “Hắc điếm” còn phải cẩn thận đề phòng truy sát của tu sĩ các phương.
Dù sao người cạnh tranh đồng thời cũng là người gặp phải tình huống này, trước mắt Linh vật cực kỳ quan trọng thì sao có thể buông tha dễ dàng như vậy?
Huống chi đối với đa số tu sĩ mà nói, muốn gom góp Linh Thạch để mua Linh đan đã là một chuyện cực kỳ khó khăn.
“Quách đạo hữu, ngươi thấy thế nào?”
Lưu Ngọc không vội vã đưa ra quyết định trái lại hắn hỏi đến Quách Phá Vân.
Mỗi lần trước khi hành động người này đều sẽ chuẩn bị đầy đủ, có lẽ còn hiểu tình huống hơn cả mình, cho nên hắn muốn nghe cách nhìn của đối phương.
Liên quan đến việc phát triển thành viên thế nào, Tử Cân quân đã sớm có vô số phương thức quen thuộc.
Điều này không cần Lưu Ngọc lao tâm, người phía dưới dĩ nhiên biết phải làm sao.
Lúc thành viên bình thường mai danh ẩn tích sẽ kết giao không ít tu sĩ bản địa, hiểu rõ tu sĩ nào có thể phát thư mời thử.
Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, vô số thành viên tầng thấp sẽ nghe tin và hành động!
Cho nên khác nhau ở chỗ mạo hiểm nhân lên thành cấp số nhân, hoặc là vững vàng bảo thủ hoặc là chọn một trong hai loại phương án này.
Hai phương án đều có chung đặc điểm.
Phương án thứ nhất, hiệu quả của việc phát triển các thành viên chắc chắn là đáng kể hơn, có thể nhanh chóng đạt được mục tiêu nhiệm vụ, nói không chừng còn có thể nhanh chóng trở về dãy núi Tử Hà.
Nhưng khuyết điểm cũng vô cùng rõ ràng, tốc độ nhanh dĩ nhiên không thể nào cẩn thận kiểm tra từng tên tu sĩ một, nếu tin tức bị lộ ra ngoài có thể dẫn đến nguy hiểm khi bị Càn Đình truy sát.
Thậm chí có thể bị gian tế lẩn vào.
Loại phương án hai, tốc độ phát triển thành viên chậm hơn, nhưng thắng ở chỗ ổn thỏa, nguy hiểm thấp hơn cái trước nhiều.
Chỉ là nếu như vậy, việc trở về dãy núi Tử Hà để luyện tập chắc chắn sẽ phải mất nhiều thời gian hơn.
“Quách mỗ cho rằng, vẫn cần thỏa đáng một chút.”
Quách Phá Vân im lặng vài giây sau đó mở miệng.
Tiếp đó hắn ta lại giải thích:
“Trước mắt mặc dù thế cục căng thẳng, lượng lớn các tu sĩ tràn vào các châu, dẫn đến quản lý của Càn Đình trở nên hỗn loạn.”
“Nhưng ở phương diện khác, Càn Đình cũng có các đội quân khác đóng quân ở Đông châu, thực lực ở châu này trước nay chưa từng mạnh đến vậy.”
“Lúc này quá gấp gáp tiến vào nếu như tin tức bị lộ ra, hậu quả quả thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Không bằng đợi đến lúc chiến tranh bộc phát, tinh lực Càn Đình bị yêu tộc liên lụy, chúng ta lại tích cực hành động…”
Mặc dù vậy, việc đứng trên đỉnh cao của tộc đàn đúng là sẽ bị tu sĩ khác chỉ trích.
Nhưng với quần thể tán tu và thánh địa Càn Đình, thế lực tông môn thế gia khác biệt, muốn thay đổi kết cục Tu Tiên Giới trước mắt, nếu không có trợ lực bên ngoài thì không thể nào làm được.
Cho nên tu sĩ cấp tiến cực đoan cho rằng, muốn lật đổ thánh địa Càn Đình thì nhất định phải hợp tác với Yêu tộc, đồng thời biến thành hành động.
Cánh trái có thể được chia vô hạn, cánh phải thì bền chắc như thép.
Dù lật đổ thánh địa Càn Đình, thay đổi mục đích chung về cách cục Tu Tiên Giới nhưng bởi vì từng ý niệm có sự khác biệt, vài tổ chức tán tu cũng khó mà liên hợp lại cùng.
Cái gọi là “Phái bảo thủ”,“Phái cấp tiến” không biết phân chia ra sao nhưng trên thực tế các loại tán tu lại hoàn toàn không phải như thế.
Sự khác biệt về ý tưởng khó có thể vượt qua, sức mạnh không thể ngưng tụ ở một chỗ, càng làm cho khoảng cách về sức mạnh càng thêm khác biệt.
“Quách đạo hữu nói có lý, vậy cứ như thế đi.”
“Trước mắt chiến tranh chưa bộc phát, hành động vẫn nên ổn thỏa một chút, thà rằng chậm chạp cũng không thể phạm sai lầm.”
“Sau này xem thế cục biến đổi thế nào rồi bổn tọa sẽ điều chỉnh sách lược.”
Trong lòng có đủ loại suy nghĩ hiện lên, Lưu Ngọc suy tư một phen, cảm thấy lời nói của Quách Phá Vân có lý nên lập tức ra lệnh.
Dù là nói như vậy nhưng chiến tranh còn chưa bắt đầu, mặc dù thế cục có hơi hỗn loạn nhưng thực lực của Càn Đình tại Đông châu cũng đạt đến trình độ chưa từng có.
Lúc này hành động vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Hơn nữa sau khi Lưu Ngọc hoàn thành nhiệm vụ, còn phải tu luyện ở dãy núi Tử Hà, cho nên nhất định không được quá tùy tiện.
Nếu lỡ có gian tế lẫn vào trong còn là gian tế cấp cao thì hắn tu luyện ở dãy núi Tử Hà cũng không yên được.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Nhận được mệnh lệnh, các quản sự Trúc Cơ như Điền Tiểu Vũ đều rối rít trả lời nhận mệnh.
“Trước mắt coi ổn thỏa là chính, không thể tham công mà liều, canh phòng nghiêm ngặt để tránh bị lộ tin tức.”
“Nếu không có việc quan trọng thì giữa các thành viên hãy áp dụng liên hệ một chiều.”
“Không có gì đặc biệt nữa thì các ngươi lui ra đi, lập tức hành động theo sắp xếp.”
Lưu Ngọc dặn dò.
“Vâng, đà chủ!”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Ngoại trừ Điền Tiểu Vũ thì từng quản sự Trúc Cơ đều lần lượt lui ra, rời khỏi phòng đi đến các nơi tại Đông châu.