Chương 1862 Chỉ điểm ban đêm? (2)
Ngay lập tức bên trong phòng chỉ còn lại bốn người Lưu Ngọc, Quách Phá Vân, Trương Diệc và Điền Tiểu Vũ.
“Đà chủ, phó đà chủ đi đường mệt mỏi, lúc này hẳn là đã mệt rồi.”
“Nơi ở của hai vị đã sắp xếp ổn thỏa, hai vị có muốn trở về ngay không?”
Điền Tiểu Vũ xin chỉ thị.
“Nếu vậy thì đi qua đó xem trước đi.”
Lưu Ngọc đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Với sự cường đại của “Tinh Thần chân thân”, truyền tống một đường đến đây thật ra hắn cũng không có cảm giác gì.
Chẳng qua mấy người Quách Phá Vân, Trương Diệc chưa từng tu luyện thể tu, lúc này trên mặt đã hiện rõ sự mệt mỏi.
Không cần gì vội vàng, làm việc cũng không cần phải vội vã nhất thời, nếu không dễ xảy ra sai sót cho nên vẫn nên nghỉ ngơi trước cho thỏa đáng.
Thế là sau vài hơi, bốn người cũng lần lượt đi trước theo sau ra ngoài.
Trên đường đi, Điền Tiểu Vũ chỉ huy một thành viên Luyện Khí kỳ dẫn đường cho Trương Diệc đi về chỗ ở.
Bên trong tòa Tiên Thành có nhiều khách điếm, dưới tác dụng của trận pháp, từng căn phòng hoặc lầu các đều có nồng độ Linh khí khác nhau.
Bình thường chia thành phòng trên, phòng trung và phòng dưới.
Phân biệt ra tương ứng với ba cảnh giới Kim Đan, Trúc Cơ, Luyện Khí.
Phẩm giai của từng căn phòng đều có phí tổn khác nhau, Linh khí giữa hai bên cũng có sự chênh lệch cực lớn.
Về phần tu sĩ Nguyên Anh, Tiên Thành có xây riêng một khách điếm dùng để chiêu đãi, chẳng những nồng độ Linh khí đạt đến tứ giai mà còn không thu bất kỳ phí tổn nào.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã là thượng tầng ở Trung Vực, có thể hưởng đủ loại đặc quyền.
“Bộp bộp.”
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dưới sự dẫn đầu của Điền Tiểu Vũ, hai người Lưu Ngọc nhanh chóng chiếm cứ một tòa khách điếm có diện tích lớn nhất.
“Ẩn Tiên cư.”
Lưu Ngọc ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức thấy rõ ba chữ bên trên bảng hiệu.
Tuy Ẩn Tiên cư này là một khách điếm nhưng không phải là một tòa lầu các mà là từ nhiều lầu các tạo thành, mỗi tòa lầu các đều là một đơn vị, dành riêng để tu sĩ Kim Đan thuê ở lại.
Từng lầu các với hương sắc cổ xưa được vây quanh bởi những thảm cỏ xanh mướt, thật ra không khác gì những khách điếm bình thường khác, nhưng đình viện lại dùng chung với các tu sĩ khác.
Nhưng so về tiền thuê thì càng rẻ hơn nhiều.
“Hồng đạo hữu, ngày mai gặp lại.”
Đưa lệnh bài thuê ra, ba người thuận lợi đi vào trong đình viện thật to, đầu tiên là đi qua lầu các của Quách Phá Vân, người này vừa chắp tay lập tức biến mất không còn thấy đâu nữa.
Hai người Lưu Ngọc tiếp tục tiến lên, ngay lập tức dừng bước trước một tòa lầu các tinh xảo.
“Đà chủ, đây cũng là nơi mà tổ chức chuẩn bị cho người.”
“Đây là lệnh bài khống chế trận pháp của lầu các.”
Vừa nói Điền Tiểu Vũ vừa lấy ra một lệnh bài màu đỏ đưa đến.
Sau đó trong mắt nàng ta chứa vài phần chần chừ, sau lại do dự mở miệng:
“Chỗ ở đơn sơ, mong đà chủ bỏ qua.”
“Trọng tâm của tổ chức vẫn luôn đặt ở phía nam và phía tây, nên không coi trọng phía đông cho lắm.”
“Mà Đông châu trước đó vẫn luôn không có đà chủ, từ trước đến nay kinh phí đều eo hẹp, cho nên…”
Điền Tiểu Vũ nhẹ giọng thì thầm, chậm rãi nói ra sự khó xử này, nói rõ vì sao không có lựa chọn động phủ riêng cho đà chủ.
“Không sao.”
“Chẳng qua đây chỉ là chỗ đặt chân tạm thời mà thôi, dù sao chúng ta cũng đợi ở đây không lâu.”
Tiếp nhận lệnh bài, ánh mắt Lưu Ngọc liếc trên liếc dưới lầu các một cái sau đó dửng dưng nói.
Hiểu rõ tình huống của khu vực rồi, hắn cũng có thể hiểu được sự khó xử này, cho nên không định truy cứu.
Suy cho cùng vẫn vì không có Linh Thạch.
“Đa tạ đà chủ rộng lòng tha thứ.”
Thấy Lưu Ngọc không có ý định truy cứu, Điền Tiểu Vũ như trút được gánh nặng, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng khấp khởi.
Tiếp đó nàng ta không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra vòng đỏ ửng, lần nữa do dự mở miệng:
“Nếu… Nếu đà chủ cảm thấy lầu các quá vắng vẻ, Tiểu Vũ có thể sắp xếp hai thị nữ đến đây hầu hạ.”
“Nghe nói cảnh giới của đà chủ cao thâm, thực lực cao cường, là số một số hai trong tổ chức.”
“Nếu đà chủ có thời gian mà không ngại mở lời, ban đêm tiểu nữ… Buổi tối tiểu nữ muốn tìm đà chủ xin chỉ điểm về một chút khó khăn trong việc tu luyện.”
Ngay từ đầu còn nhấn rõ nói ra từng câu từng chữ, nhưng đến hai câu sau thì tiếng nói của Điền Tiểu Vũ đã nhỏ như muỗi kêu, không thể nào nghe thấy.
Nếu không phải tu tiên giả có ngũ quan nhạy cảm, thì đúng là không thể nghe thấy được.
Lúc nói nửa câu cuối cùng, nàng ta đã không còn cách nào nhìn thẳng Lưu Ngọc, không tự giác mà cúi đầu, đôi mắt điềm tĩnh sáng rực chỉ nhìn chằm chằm vào bãi cỏ.
“Chỉ điểm khó khăn trong tu luyện?”
“Buổi tối?”
Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, lập tức hiểu ra thâm ý trong đó, sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
Ngay lập tức nhíu mày.
Lưu mỗ cũng không phải là đồ háo sắc!
Cũng không phải là loại tu sĩ tùy tiện kia!
Đối với loại chuyện tùy tiện phát triển quan hệ mập mờ với thuộc hạ, Lưu Ngọc vẫn tương đối kiêng kỵ, vì nó sẽ dễ ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Chẳng qua hắn nghĩ lại thì lúc này Trác Mộng Chân không có bên người, cũng không biết phải ở lại Đông châu bao lâu.
Nếu lỡ di chứng “Tinh Thần chân thân” phát tác, cũng đúng là một vấn đề.
“Nếu như vậy, vấn đề di chứng công pháp thực sự cần phải giải quyết.”
“Tùy tiện tìm một nữ tu giải quyết không bằng dùng nữ tu trước mặt, ít nhất cũng trong sạch, hơn nữa còn hiểu rõ nội tình.”
Nghĩ như vậy, bất mãn trong lòng Lưu Ngọc cũng dần biến mất, lông mày giãn ra, hắn bắt đầu chăm chú nhìn từ trên xuống dưới người của Điền Tiểu Vũ.
Khác với những nữ tu mà hắn từng tiếp xúc trước đây, làn da của nàng ta màu lúa mì khỏe mạnh, dáng người lồi lõm vô cùng dẻo dai, đặc biệt là đôi mắt màu lục tràn ngập phong thái dị vực.
Nếu thật sự bắt đầu giao lưu chắc hẳn sẽ có một phong vị khác.
Với tu vi hiện tại của hắn, tầm mắt dĩ nhiên không khó nhìn ra nàng ta vẫn còn nguyên âm, là tấm thân xử nữ.
Điền Tiểu Vũ nhạy cảm nhận ra được một ánh mắt có tính xâm lược đang không hề kiêng nể gì dò xét trên người mình.
Ánh mắt này tựa như mang theo nhiệt độ vô cùng nóng bức, khiến nàng ta bất giác có chút căng thẳng, lúc ý thức lại cơ thể bắt đầu căng cứng, bắt đầu run rẩy từng chút một.