← Quay lại trang sách

Chương 1863 Trong thành, ngoài thành

Nhưng nàng ta nghĩ đến mục đích của mình nên cuối cùng vẫn cưỡng ép phản ứng của bản thân để mình trông tự nhiên hơn chút.

Loại cảm giác mặc người quan sát như thế này tựa như bị lột sạch y phục, tất cả nơi bí ẩn đều bị người ta quan sát không sót thứ gì, khiến Điền Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhưng vì đạt được sự “Thưởng thức” của đà chủ, còn nhanh chóng thu được Linh vật Kết Đan, nàng ta bắt buộc phải chịu đựng.

Nàng ta chỉ là một tu sĩ bình thường, tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, cách đỉnh phong vẫn còn một đoạn, trong tay cũng không có bao nhiêu Linh Thạch tiết kiệm.

Chỉ dựa vào năng lực của mình trừ phi lập được kỳ công nếu không trước khi đạt một trăm tám mươi tuổi, khí huyết suy tàn thì tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong là chuyện không dễ, chứ đừng nói chi là chuẩn bị được Linh vật Kết Đan.

Nhưng muốn lập được kỳ công sao có thể dễ dàng chứ, không ít đồng đạo đã biến thành vong hồn, sao nàng ta có thể tùy tiện làm được?

Cho nên vất vả lắm mới có thể tiếp cận được đà chủ, có cơ hội đi đường tắt, nàng ta suy đi nghĩ lại vẫn quyết định nhúng tay vào.

Nếu thành công, nói không chừng có thể nhảy cấp.

Nếu thất bại, dựa trên việc là thành viên cùng tổ chức, tối đa cũng chỉ bị trừng phạt nhỏ một phen.

Cơ hội tốt đẹp như vậy bày ra trước mặt, vì sao không thử nghiệm chứ?

Trong đầu hắn hiện lên đủ loại tính toán, dưới ánh mắt có tính xâm lược kia, Điền Tiểu Vũ cảm giác một ngày dài như một năm.

Tựa như trở lại thời kỳ phàm nhân, chờ “Tiên sư” thẩm phán, khó mà đoán trước được tương lai sẽ đi về đâu.

Có lẽ là hai hơi, có lẽ là năm hơi, cuối cùng tiếng nói của “Hồng đà chủ” cũng truyền đến, cơ thể nàng ta run lên.

“Chỉ điểm chỗ khó khăn trong tu luyện dĩ nhiên không thành vấn đề.”

“Biểu hiện tốt một chút, nếu bản tọa rảnh sẽ triệu ngươi đến đây.”

Vẻ mặt Lưu Ngọc hòa hoãn, như cười như không nhìn Điền Tiểu Vũ, không nhanh không chậm nói.

Trong lòng người kia đăm chiêu suy nghĩ cái gì hắn cũng đoán được đại khái.

Chẳng qua vì nguyên nhân di chứng của công pháp, đúng là cần nghĩ đến phương diện kia, sau khi nghĩ thoáng hơn thì không cảm thấy có gì mâu thuẫn.

Dù sao với thực lực địa vị lúc này của Lưu Ngọc, chỉ cần vài lời khen ngợi trong báo cáo cũng đủ để nàng ta có được vô vàn lợi ích, mà không cần phải tự mình trả giá gì cả.

Chẳng qua chuyện này phải xem biểu hiện sau này của đối phương, với tầm mắt hiện giờ của hắn cũng không phải nữ tu nào cũng có thể rơi vào mắt hắn.

Nếu năng lực ở các phương diện nàng ta đều không tệ và có thể đóng vai trò nào đó trong nhiệm vụ lần này, hắn cũng không ngại “đề bạt” một phen.

“Đa tạ đà chủ thưởng thức, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích, sau này chắc chắn sẽ tận tâm tận lực biểu hiện thật tốt!”

Có được đáp án mong muốn, trong lòng Điền Tiểu Vũ thả lỏng hơn, lập tức khom người hành lễ.

Dù cho trong lòng đang điên cuồng vui mừng nhưng nàng ta vẫn không dám vượt qua quy củ, dù sao nàng ta cũng biết được vị trí của mình.

“Ừm…”

Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, hai tay lập tức đặt ra sau lưng, đi vào trong lầu các.

Hắn vô cùng rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, đương nhiên sẽ không thu làm thị thiếp hoặc có ý nghĩ kỳ quái gì đó.

Nữ nhân quá nhiều cũng là một loại phiền phức.

Chỉ là nếu tranh giành tình nhân mà nhỡ đánh nhau thì thật xử lý không tốt nổi, dù sao lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.

Cho dù ngoài miệng nói “không chịu trách nhiệm”, nhưng dù sao thị thiếp cũng được danh phận, quan hệ đến thanh danh của mình.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Lưu Ngọc không thể nào bỏ mặc được.

Cho nên vì để giảm bớt khả năng xuất hiện phiền phức, ở phương diện này hắn luôn khắc chế, lúc trước thị nữ “Văn Thải Y” cũng chưa từng có được danh phận chính thức.

Thị thiếp dù không bằng đạo lữ nhưng cuối cùng vẫn phải chịu trách nhiệm, cho nên ở phương diện giải quyết di chứng công pháp Lưu Ngọc vẫn có khuynh hướng thuê hơn…

Đương nhiên là dù thuê đi nữa thì yêu cầu về nữ tu của hắn cũng rất cao.

Chẳng qua với thực lực và tu vi bây giờ, có rất nhiều mục tiêu để lựa chọn, không cần lo lắng về tình thế xấu hổ không có ai để lựa chọn.

“Trên phương diện dáng người, ngoại hình thì Trác Mộng Chân và Điền Tiểu Vũ đều không khác mấy, nhưng phương diện khí chất lại kém khá nhiều, hơn nữa tu vi lại quá thấp.”

“Chẳng qua cũng không phải song tu, phương diện tu vi cũng không cần để ý nhiều.”

“Ừm… Có thể cho nàng ta cơ hội tiếp nhận “chỉ điểm” lần này.”

Sau khi tiến vào lầu các, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Ngay lập tức dẹp bỏ những ý niệm này đi, hắn bắt đầu suy nghĩ về thế cục của Đông châu, cùng kế hoạch về việc tu luyện sau này.

Chuyện nam nữ chỉ điểm này cuối cùng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn bên trong cuộc sống mà thôi, không đáng để tốn hao nhiều tinh lực.

Cạnh tranh về tài nguyên thì khôn sống mống chết, mới là chủ đề chính ở Tu Tiên Giới.

Điền Tiểu Vũ đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào bóng dáng Lưu Ngọc dần biến mất trong những lầu các, sau đó mới khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu.

Thời gian vui sướng ngắn ngủi qua đi, cảm giác nhục nhã lập tức xông lên đầu.

Dùng phương diện kia giao dịch để được tấn thăng khiến nàng ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Haiz…”

Ngây người đứng tại chỗ chừng mấy hơi thở, Điền Tiểu Vũ thở dài một tiếng, lập tức quay người rời đi.

Không làm vậy chẳng lẽ còn có cách nào tốt hơn nữa sao?

Nàng ta chỉ là một tu sĩ tầm thường, thông qua những con đường cố gắng bình thường nhưng ngay cả tư cách xung kích Kết Đan cũng khó có được.

Bên trong Tu Tiên Giới này, rất nhiều người đều đang lợi dụng được thì lợi dụng để có tài nguyên leo lên, nàng ta có tư cách gì tự cho rằng mình thanh cao?

“Haiz…”

Lúc đi trên đường, Điền Tiểu Vũ cười tự giễu một tiếng.

Ít nhất nàng ta có tư sắc, và vận khí khá tốt cũng coi như vô cùng may mắn.

Mà tu sĩ bình thường dù liều mạng cố gắng cũng không nhìn thấy chút hy vọng mỏng manh nào.

Nàng ta biết rõ, lúc này không phải là lúc để lười biếng.

Hồng đà chủ không đưa ra bất kỳ hứa hẹn nào, nàng ta cần phải biểu hiện tốt hơn chút nữa, chứng minh mình có đủ giá trị. …

Đại Hoang Thành sừng sững ở biên cảnh Đông châu, đứng trên tường thành nhìn về phía đông, với thị lực của tu sĩ Kim Đan đã có thể trông thấy bóng dáng của Hoành Đoạn sơn mạch.

Dùng thành này làm chủ đạo, tính cả ba mươi lăm thành khác cũng cơ bản tạo thành phòng tuyến đầu tiên chống lại Yêu tộc.

Mà Yêu tộc lấy “Kim Ô tộc” làm chủ đạo ở Đông Hoan thì không thể vượt qua được một bước này.

Cho nên trong mắt Yêu tộc Đông Hoan, Đại Hoang Thành vẫn luôn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ngày nào thành này còn chưa bị hủy thì ngày ấy vẫn còn cảm giác như nghẹn ở cổ vứt mãi không đi.