← Quay lại trang sách

Chương 1864 Trong thành, ngoài thành(2)

Từ trên cao nhìn xuống bên dưới, bên trên đường biên giới dài đằng đẵng giữa Hoành Đoạn sơn mạch và Đông châu hiện lên từng đoạn phân bố của ba mươi sáu thành khác, tạo thành phòng tuyến đầu tiên chống lại Yêu tộc.

Biên cảnh ba mươi sáu thành, mỗi thành đều sắp đặt một trận pháp hộ thành, những tiết điểm đều là “Huyền Linh đại trận” ngũ giai.

“Huyền Linh đại trận” ngũ giai có thể loại bỏ yêu tu cao giai, ngăn cản yêu thú tam giai, tứ giai tiến vào Đông châu.

Một khi có yêu tu cao giai muốn thần không biết quỷ không hay thông qua biên cảnh thì trận này sẽ tự động kích phát, tự động công kích với yêu tu.

Bởi vì lực lượng của trận pháp này quá phân tán,“Huyền Linh đại trận” chống cự lại yêu tu Hóa Thần thì có hơi miễn cưỡng, nhưng dưới tình huống hai tộc ước định về việc Hóa Thần không thể ra tay thì vẫn có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Dù sao An Nam lục châu khác biệt, tầm quan trọng của Đông châu với Trung Vực càng lớn hơn, một khi Yêu tộc phá vỡ ước định, thánh địa Càn Đình sẽ không từ bỏ ý đồ.

Một khi có nguy cơ bị lật úp, thánh địa Càn Đình, tông môn thế gia cũng sẽ tạm thời buông bỏ thành kiến mà hiệp lực đối phó với uy hiếp của Yêu tộc.

Tại Nhân tộc có được “Linh Bảo”, Yêu tộc có được “Kỳ quan”, ai cũng không dám thật sự đụng vào ranh giới cuối cùng của đối phương.

Cho nên dần dần hình thành một sự ăn ý tuyệt đối, Hóa Thần tồn tại giữa hai bên không thể ra tay với nhau.

Dù sao sau trận “Đại chiến Thượng Cổ” chẳng những Linh khí thiên địa suy yếu mà toàn bộ trời đất cũng càng yếu ớt hơn.

Một khi Hóa Thần bất kể cái giá gì mà dùng toàn lực thôi động Linh Bảo và kỳ quan sẽ xuất hiện uy năng “Luyện Hư cấp”, mà trời đất cũng có thể không chịu nổi, dẫn đến hiệu quả khó mà dự tính.

Loại hậu quả kia, hai tộc đều không thể chấp nhận.

Sau khi xác định có thể sẽ phá hủy lẫn nhau mới cân bằng lại lần nữa, đồng thời vẫn luôn lan truyền đến hiện tại, rất ít khi bộc phát chiến tranh cỡ lớn.

Chẳng qua nội bộ Nhân tộc càng thêm bất ổn, Yêu tộc tứ vực giống như đạt thành loại ăn ý nào đó, không hẹn mà cùng nhau tạo áp lực tại biên cảnh.

Mặc dù chiến tranh toàn diện không có khả năng xảy ra nhưng độ chấn động dưới sự ma sát ngũ giai vẫn thường xuyên xuất hiện.

Lúc này, một tòa Tiên Thành nằm trong ba mươi sáu thành ở biên cảnh Đông châu đã bị Yêu tộc tấn công.

“Ầm ầm.”

Trên chiến trường, tiếng yêu thú gào thét hòa cùng tiếng vang pháp thuật đinh tai nhức óc, động tĩnh vang dội dù trên trăm dặm vẫn có thể thấy rõ.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, trên bầu trời dày đặc những yêu vân đen sì sì đang không ngừng lan tràn đến Tiên Thành, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng dần bị che lấp.

Mặt đất cũng là vạn thú phi nhanh, vô số các loại thú đang co chân phi nước đại dưới sự điều khiển của yêu tu cao giai, chúng không màng sống chết đang lao về phía Tiên Thành.

Cho nên trong tầm mắt tu sĩ, trên trời hay dưới đất đều bị che phủ toàn bóng dáng yêu thú.

“Vèo vèo…”

Mặt đất đang run lên nhè nhẹ, ánh nắng cũng đổi màu, mang tới áp bách không gì sánh kịp.

Dù có dựa vào Tiên Thành nhưng cũng không thể ngăn chặn nổi cảm giác nguy cơ đang dâng lên này.

Mà Lưu Ngọc đang dẫn theo mấy thành viên khu vực ngụy trang thành tán tu bình thường trong thành, cũng gia nhập vào trận chiến này.

Thành này cũng không phải là “Đại Hoang Thành”, chỉ là một trong ba mươi sáu thành, một tòa Tiên Thành chẳng quan trọng gì lắm.

Là tòa Tiên Thành quan trọng, tầm quan trọng của Đại Hoang Thành là không cần nói cũng biết, không cần nghĩ cũng biết, đang bị Yêu tộc tấn công mãnh liệt nhất.

Yêu Vương Hóa Hình hậu kỳ tứ giai nói không chừng cũng sẽ xuất hiện.

Lưu Ngọc muốn đến tuyến đầu để tự mình cảm nhận thế cục lúc này nhưng lại không muốn dấy lên quá nhiều nguy hiểm, cho nên lựa chọn tòa “Lạc Nhật Tiên Thành” chẳng hề quan trọng này.

“Đây cũng là “Kim Ô tộc” sao?”

Đứng trên tường thành, Lưu Ngọc tiện tay kích phát ra một đạo pháp thuật trung phẩm tam giai, lực chú ý hoàn toàn không dừng trên người đối thủ mà là đặt trên Kim Ô tộc với thanh danh như sấm bên tai.

Ánh mắt nhìn về phía ngoài thành, lướt qua người vô số yêu thú, hắn nhanh chóng khóa chặt một loài chim với uy thế kinh người.

Loài chim này có ba chân, lợi trảo sắc bén như đao, còn muốn sắc bén hơn cả Pháp Bảo pháp khí.

Toàn thân loài chim này đa phần là lông vũ màu vàng lộng lẫy, ngay cả đôi mắt cũng là màu vàng nhạt.

Dù đứng bên trong vô số yêu thú nhưng cảm giác tồn tại vẫn rất mãnh liệt, dường như trời sinh là quý tộc, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch cao quý.

Trời sinh là quân vương bên trong yêu thú, áp đảo phía trên vạn yêu.

Loại khí chất vương giả trời sinh kia thậm chí còn mãnh liệt hơn cả “Hỏa Phượng tộc”, dĩ nhiên cũng có thể khiến vạn yêu khuất phục xuôi theo.

Kim Ô tộc!

“Chẳng qua “Kim Ô” này cũng không phải là “Kim Ô” kia.”

“Kim Ô thật sự chính là “chân linh” hàng thật giá thật, có thể tồn tại cùng Tiên Tôn.”

“Mà “Kim Ô” trước mắt ngay cả huyết mạch chân linh cũng không có, chỉ là huyết mạch Linh yêu mà thôi.”

“Nhiều nhất chỉ tính là một chi huyết mạch của Kim Ô mà thôi.”

Chú ý đến ngoài thân của tên yêu tu Kim Ô tộc kia có vô số lông vũ màu đỏ nhỏ, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ.

Lệch đi một ly thì chính là đi ngàn dặm.

Mặc dù có ba chân và lông vũ màu vàng nhưng vài sợi lông vũ đỏ này cũng đủ chứng minh huyết mạch Kim Ô tộc của Đại Hoang không thuần, chỉ là hậu duệ có một phần huyết mạch của Kim Ô mà thôi.

Chẳng qua như thế cũng đã đủ cường đại rồi.

“Huyết mạch cường đại sinh ra đời sau càng khó khăn, quả nhiên câu này nói không sai.”

Lưu Ngọc liếc nhìn một vòng, phóng mắt nhìn khắp toàn bộ yêu thú trong hàng vạn yêu kia sau đó mới nhận ra chỉ có vài bóng dáng của “Kim Ô tộc”.

Tất cả đều theo dõi trận chiến từ phía sau, trong sự bảo hộ tầng tầng lớp lớp.

“Các vị đạo hữu hãy chờ đã, chúng ta còn chưa vào thành!”

Bởi vì Yêu tộc tiến công bất ngờ, điềm báo trước cực ít, rất nhiều tán tu đã ra khỏi thành săn yêu còn chưa kịp vào thành, cho nên đang rối rít sử dụng pháp thuật để khuếch đại tiếng nói cho lớn lên.

Hy vọng Thành Vệ quân hãy khoan mở trận pháp để bọn họ tiến vào thành trước đã.”

Chỉ là khi đối mặt với phần lớn tán tu hò hét và cầu xin, thống lĩnh Thành Vệ quân vẫn không chút chần chừ, ngay lập tức ánh mắt lạnh đi.

Hắn ta muốn xem xét vì cục diện chung, đảm bảo an toàn cho “Lạc Nhật Tiên Thành” không thể để bất kỳ khả năng sơ suất nào xảy ra.

“Rầm.”

Hắn ta ra lệnh một tiếng, bên trong ánh mắt tuyệt vọng của những tán tu bên ngoài, cửa thành ầm ầm đóng lại, trận pháp cũng theo đó mở ra.

Mấy chục tán tu còn chưa kịp trở về Tiên Thành cứ như vậy bị ném lại ngoài thành.

Bên ngoài tòa Tiên Thành lạnh lẽo bao trùm như thế, mười mấy tên tán tu tựa như con kiến hôi nhỏ bé, chẳng có ý nghĩa gì.

“Các ngươi…”

Tiến lên không được, đằng sau là dòng yêu thú lũ lượt mà đến, tán tu tuyệt vọng bắt đầu mắng chửi.

Trong lúc nhất thời tiếng chửi rủa không ngừng vang lên bên tai.

Mà một màn này đều rơi vào trong mắt của rất nhiều tu sĩ tham gia thủ thành, trong lòng cũng phát lạnh vì điều này.