Chương 1865 Điều kiện của nhiệm vụ
Lúc này tu sĩ thủ thành chủ yếu là từ hai bộ phận tạo thành, một phần là tu sĩ thường trú hỗn hợp với thánh địa Càn Đình, một phần khác là tu sĩ tham gia thủ thành vì thù lao.
Nhưng đa phần đều là tán tu, trong đó có một số ít còn là tu sĩ môn phái nhỏ, gia tộc nhỏ.
Lúc này nhìn thấy một màn trước mắt, dù không có hành động thực tế nhưng rất nhiều người đều kìm lòng không dặn mà dâng lên cảm giác bi ai.
Sau đó trong lòng bọn họ rối rít hiện lên một nghi vấn.
Nếu đổi những tán tu ngoài thành này thành quan viên Càn Đình hoặc là truyền nhân thánh địa hoặc đại tông môn, đại thế gia thì Thành Vệ quân có làm như thế không?
Không ai mở miệng nhưng lúc bọn họ nghĩ đến vấn đề này thật ra trong lòng cũng đã có đáp án.
Mặc kệ những tán tu dưới thành cầu xin hay chửi rủa, tu sĩ thủ thành vẫn thờ ơ, cho dù đa phần tu sĩ đều đồng tình nhưng dưới sự chấn nhiếp của uy nghiêm Càn Đình đều không dám mở miệng.
Giận mà không dám nói gì.
Bên trong ánh mắt tuyệt vọng của những tên tán tu, từng đạo Linh quang cực kỳ hoa mỹ đột nhiên nở rộ.
Tựa như vạn tên cùng bắn ra, từng đạo thiên phú pháp thuật yêu thú oanh tạc đến, uy năng kinh khủng lan tràn khắp nơi.
“Vèo vèo…”
Bên trong những tán tu này người có tu vi cao nhất cũng chỉ mới Trúc Cơ kỳ nên sao có thể ngăn cản nổi oanh kích của những thiên phú pháp thuật của hàng ngàn vạn yêu thế này?
Dù chỉ là một phần trong đó cũng không.
“Ầm ầm.”
Bất luận có phản kháng gì cũng đều trở nên bất lực trước thú triều quét qua.
Chưa đến nửa hơi thở mà mười mấy tên tán tu ngoài thành đã bị dìm trong đủ mọi Linh quang pháp thuật.
Xương cốt cũng không còn.
“Tác phong của Càn Đình… Quả nhiên vẫn không hề thay đổi.”
Ở bên cạnh, sắc mặt Quách Phá Vân trầm xuống, nhỏ giọng nói.
Hắn ta cũng xuất thân từ tán tu bình thường, lúc trước từng trải qua khoảng thời gian khổ cực, dù lần lượt gia nhập Bố Y Minh, Tử Cân quân nên cũng xem như tìm được tổ chức.
Nhưng với kiếp nạn của những tán tu kia hắn ta cũng cảm động lây.
Bởi vậy, đối với loại hành vi này của thánh địa Càn Đình hắn ta càng cảm thấy phẫn nộ.
Mặc dù cố kỵ đại cục, hy sinh một chút cũng có thể hiểu.
Nhưng dưới tình huống vừa rồi, khoảng cách thú triều với tường thành vẫn còn một khoảng nhất định, hoàn toàn có thể cho mười mấy tên tán tu vào thành rồi lại mở ra trận pháp cũng không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng đối mặt với cái gọi là “đồng đạo”, thống lĩnh Thành Vệ quân Càn Đình vẫn không chút chần chừ, vốn không để sống chết của tán tu trong lòng.
“Quách đạo hữu, nói chuyện cẩn thận.”
Lưu Ngọc nghe vậy thì quay đầu nhỏ giọng quát.
Lời này mà bị tu sĩ Càn Đình nghe thấy có thể sẽ gây ra phiền toái lớn, không phải là trường hợp có thể nói ra trước mặt chốn đông người.
Ý thức được có điều không ổn, Quách Phá Vân gật nhẹ đầu, nắm chặt nắm đấm rồi buông ra, cũng khôi phục lại bình thường.
Nhưng trong lòng của hắn ta vẫn không bình tĩnh như cũ.
Bây giờ thế đạo như này, tán tu cũng không có gốc gác gì. Không nói đến việc đặt mua sản nghiệp an ổn phát triển, ngay cả thông qua cố gắng của bản thân để kiếm Linh Thạch tu luyện hằng ngày cũng khó.
Mà có một số người sinh ra đã không lo cơm ăn áo mặc, cho dù không cần cố gắng cũng có thể có được tài nguyên mà người tu luyện bình thường không thể tưởng tượng được.
Thật ra ngày từ đầu, Trung Vực cũng không phải là dáng vẻ này.
Nhưng không biết từ bao giờ, thế gia tông môn càng ngày càng áp bách nghiêm trọng với tán tu, không ngừng đè ép không gian sinh tồn của tán tu khiến tài nguyên tu luyện càng thêm thiếu hụt.
Sau đó, từng tổ chức tán tu phái cấp tiến mới được sinh ra.
Một ít cấp tiến đứng đầu là tổ chức tán tu cực đoan, vì thay đổi cách cục Trung Vực thậm chí không tiếc hợp tác cùng Yêu tộc.
Nhìn qua cảnh tượng mười mấy tên tán tu tan thành khói bụi trước mặt, Quách Phá Vân không khỏi nghĩ đến những thứ vấn đề mà hắn ta đã nghĩ đến vô số lần.
“Tại Trung Vực này rốt cuộc tán tu được coi là gì?”
Thật ra trong lòng hắn ta cũng đã có được đáp án.
Mỗi lần nghĩ về vấn đề này, Quách Phá Vân lập tức cảm thấy càng châm chọc, cảm thấy bốn chữ khẩu hiệu kia vô cùng sáo rỗng.
Mặc dù số lượng tán tu nhiều nhưng lại giống như du hồn phiêu bạt khắp nơi, dù chờ đợi mấy chục hoặc trăm năm cũng khó mà sinh ra lòng cảm mến.
Thấy tu sĩ tông môn thế gia dù cũng mở miệng kêu đạo hữu này nọ nhưng từ tận đáy lòng của rất nhiều tán tu đều hiểu, bọn họ cũng không phải thật sự là “đồng đạo” của mình, mặc dù giai cấp không sờ được cũng không thấy được nhưng vẫn khó mà vượt qua giới hạn trong lòng.
Mấy chục tán tu tan thành tro bụi, mặc kệ trong lòng mọi người là cảnh tượng sóng gió thế này, nhưng chiến tranh vẫn sẽ không ngừng lại.
“Vèo vèo.”
Sau khi tiến vào phạm vi tấn công của yêu thú cấp thấp, hàng vạn yêu thú tiếp tục tiếp cận, đồng thời phóng thích đủ loại thiên phú pháp thuật.
Phóng tầm mắt ra xa, từng đạo thiên phú pháp thuật với đủ loại màu sắc dày đặc mà tấn công về phía “Lạc Nhật Tiên Thành”.
Pháp thuật cấp thấp đơn giản cũng không đáng chú ý, nhưng có đến hàng vạn còn đều là pháp thuật cấp thấp hội tụ như dòng lũ thì uy năng ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải lau mắt mà nhìn.
Cùng một thời gian, tu sĩ thủ thành cũng tế ra pháp thuật pháp khí đối phó lại với dòng lũ pháp thuật yêu thú.
Đại trận hộ thành cũng khẽ động theo, kích phát ra mấy đạo công kích cấp độ tứ giai, rơi vào bên trong thú triều đang đến.
“Ầm ầm.”
Uy năng pháp khí pháp thuật không ngừng kích động lên, khắp nơi đều là tiếng nổ chấn động, trận công thành này có thanh thế cực kỳ lớn.
Lưu Ngọc cũng ra tay tượng trưng, nhẹ nhàng phóng ra pháp thuật thuộc tính Hỏa trung phẩm tam giai, đóng vai một nhân vật tu sĩ Kim Đan bình thường.
Vừa quan sát bố trí binh lực của Càn Đình vừa chú ý tình huống của đủ loại yêu thú, tay nghề điêu luyện toàn tâm toàn ý mà đánh.
Cuộc chiến kéo dài từ sáng đến tối, khiến nhiều yêu thú cấp thấp thương vong, thú triều dày đặc cũng dần rút lui.
Cũng không lâu lắm, yêu thú ngoài thành dần thưa thớt, thi thể yêu thú cũng biến mất không thấy đâu.
Mặc dù hy sinh không ít nhưng huyết mạch yêu thú cấp thấp bình thường có năng lực sinh sôi cường đại cũng không coi là quá tổn thất.
Tựa như suy đoán lúc trước của rất nhiều tu sĩ, lần này coi như một trận công kích mang tính dò xét.
Thế công như thế này Lạc Nhật Tiên Thành cũng đã trải qua mấy lần, cho nên Thành Vệ quân rất quen thuộc với việc xử lý chúng.
Khi màn đêm buông xuống mới điều động tu sĩ cấp thấp quét dọn chiến trường.
Chẳng qua trước đó có rất nhiều tu sĩ không để ý nguy hiểm của thú triều mà chen chúc đi ra.