← Quay lại trang sách

Chương 1866 Điều kiện của nhiệm vụ(2)

Dù sao cả người yêu thú đều là bảo vật, nếu có thể nhặt được hai bộ thi thể cũng có thể đổi được khá nhiều Linh Thạch.

Cho dù không có thu hoạch bọn họ cũng coi như “thủ thành có công” có thể nhận được không ít Linh Thạch có còn hơn không từ Lạc Nhật Tiên Thành.

Mặc dù Linh Thạch rất ít nhưng góp ít thành nhiều mà, loại chuyện thủ thành như này nguy hiểm không lớn chỉ là sẽ tiêu hao khá nhiều pháp lực thôi.

Cứ như vậy, một trận chiến ở biên cảnh thành công kết thúc.

Mà lúc này, sau khi nhận được thù lao hiệp trợ thủ thành, Lưu Ngọc dẫn theo tiểu đội của mình khiêm tốn rời khỏi Lạc Nhật Tiên Thành.

Hắn biết rõ, hai bên đều không dốc toàn lực.

Về phía Yêu tộc, từ đầu đến cuối đều không có yêu tu cao giai ra tay, đặc biệt là yêu tộc huyết mạch Linh yêu.

Mà bên Nhân tộc, nhân vật lợi hại thật sự của Càn Đình cũng không ra tay, còn có các át chủ bài như đạo binh, Linh hạm đều không dùng đến.

Thời gian vừa qua, khoảng thời gian Lưu Ngọc đến Đông châu đã được ba tháng. …

“Cốc cốc cốc.”

Ở cửa lớn lầu các, truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, kinh động đến Lưu Ngọc đang lĩnh hội công pháp.

Hắn dùng thần thức quét qua ngay lập tức biết rõ người đến là ai, nhẹ giọng nói:

“Vào đi.”

Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, đồng thời Điền Tiểu Vũ mặc một kiện áo xanh đơn giản đẩy cửa phòng đi vào.

“Bái kiến đà chủ.”

Nàng ta đi đến trong sảnh, quy củ hành lễ nói.

“Không cần đa lễ.”

“Chuyện gì?”

Lưu Ngọc khép sách để qua một bên, bưng Linh trà lên miệng uống rồi thuận tiện hỏi.

“Khởi bẩm đà chủ, dưới sự quan sát và tiếp xúc nhiều lần từ thuộc hạ về Phùng gia của Hồng Trúc sơn, thuộc hạ cho rằng có thể thử lôi kéo một phen.”

“Phùng gia cùng mấy gia tộc Kim Đan xung quanh vẫn luôn xung đột về lợi ích với nhau.”

“Bởi vì gia tộc kia chỉ có một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ luôn rơi vào thế hạ phong, phạm vi thế lực cũng không ngừng bị đè ép.”

“Cộng thêm mấy năm nay Đông châu chiến sự liên miên, Càn Đình sưu cao thuế nặng, trên dưới gia tộc này càng bất mãn về Càn Đình, lúc này đã là tiếng oán than đầy đường.”

“Mặc dù không dám quang minh chính đại nói ra nhưng thuộc hạ phái người đi xem xét thì thường xuyên nghe được người Phùng gia bất mãn phàn nàn.”

“Thuộc hạ từng làm chủ điều động một đồng đạo Trúc Cơ tiến về phía Phùng gia, âm thầm tiếp cận tộc trưởng Trúc Cơ hậu kỳ của họ, thật ra họ cũng vô cùng bất mãn với Càn Đình, chỉ là giận mà không dám nói gì.”

“Dựa vào đủ loại dấu hiệu, thuộc hạ cho rằng có thể thử lôi kéo Phùng gia.”

“Nhưng việc này trọng đại, người ra mặt của Phùng gia vẫn là Kim Đan lão tổ cho nên còn mời đà chủ hoặc phó đà chủ đích thân đi một chuyến.”

Điền Tiểu Vũ đứng trong đại sảnh, kể ra sự việc muốn lôi kéo Phùng gia, từng câu từng chữ đều nói thật rõ ràng.

Bởi vì đây dù sao cũng là gia tộc tu tiên, ngoài tán tu thì chiếm đa số là Tử Cân quân, cũng có chút ngăn cách, cho nên nàng ta muốn lấy ra đầy đủ lý do để thuyết phục Lưu Ngọc.

Chỉ sau khi được đà chủ đồng ý, thì hành động lần này mới có thể tiếp tục làm.

Sau khi nói xong, nàng ta đứng trong đại sảnh mà cơ thể luôn căng cứng, tay chân có chút không biết đặt ở đâu.

Cho dù thường xuyên gặp mặt đà chủ, nhưng uy nghiêm “Hồng đà chủ” tự nhiên toát ra, khiến Điền Tiểu Vũ vô cùng câu nệ, không dám có chút xíu mập mờ hay lười biếng nào.

Có lẽ vận mệnh tiền đồ đều nằm ở trong tay người này.

“Phùng gia.”

“Gia tộc Kim Đan.”

Lưu Ngọc nhất thời không nói gì, hắn không trả lời ngay, ánh mắt chỉ hơi lấp lóe trầm tư.

Nhiệm vụ lần này của hắn muốn hoàn thành nhất định phải có hai điều kiện.

Thứ nhất, tăng thêm năm ngàn tên thành viên, cảnh giới từng người không thể thấp hơn Trúc Cơ, không thể quá lợi hại hoặc quá vô ích.

Thứ hai, thành viên Kim Đan không thể thấp hơn năm người.

Chỉ khi hai điều kiện đồng thời đạt được thì nhiệm vụ lần này mới coi như hoàn thành viên mãn.

Dù sao bí pháp “ngũ sắc Nguyên Anh” ẩn chứa tri thức tu tiên vô cùng trân quý, Ngũ sắc, tựa như bảo vật vô giá của người theo đạo, tuân theo nguyên tắc trao đổi đồng giá, dĩ nhiên không thể tùy tiện mà có.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ nhất định không phải là chuyện một hai năm, thuận lợi cũng cần mười mấy năm.

Ba tháng qua đi, thành viên bên ngoài chỉ mới tăng lên năm trăm người, chỉ hoàn thành một phần mười tiến độ.

Các mục tiêu phù hợp đã được xác định từ lâu về cơ bản đã cạn kiệt, nếu sau này cần xác định lại thì tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều.

Cho đến trước mắt hành động lôi kéo thành viên Kim Đan cũng chưa kịp bắt đầu.

“Tình cảnh gia tộc cực kém.”

“Sưu cao thuế nặng.”

“Tiếng oán của tộc nhân dậy trời đất.”

“Quan trọng nhất chính là bản thân họ rơi vào thế tứ cố vô thân.”

Đủ loại suy nghĩ hiện lên, Lưu Ngọc không ngừng suy nghĩ về những tin tức Điền Tiểu Vũ nói ra, xem xét khả năng lôi kéo Phùng gia.

“Có thể thử một chút.”

“Chẳng qua vì đảm bảo có thể giải quyết tốt hậu quả khi bị từ chối vẫn nên tự mình ra trận cho thỏa đáng.”

Im lặng vài hơi, trong lòng Lưu Ngọc cũng đã đưa ra kết luận.

Chưa lo thắng nhưng đã lo bại trước vì xem xét đến việc nếu như Phùng gia từ chối thì hậu quả của việc tin này lộ ra, Lưu Ngọc vẫn quyết định tự mình ra trận một chuyến, đảm bảo không có gì sai sót.

Chỉ có một Kim Đan hơn nữa còn là “Kim Đan lão tổ”, tu vi lại chỉ ở cảnh giới sơ kỳ.

Phóng tầm mắt ra khắp Trung Vực rộng lớn này xem, thì gia tộc này vẫn là thế lực không đủ tư cách.

Chỉ là yếu cũng có chỗ tốt của yếu, loại gia tộc tu tiên như thế này Lưu Ngọc hoàn toàn có thể nắm được dễ dàng.

Hơn nữa hiện tại tình cảnh khó khăn, bởi vì áp bách từ Càn Đình, trên dưới gia tộc này đều là tiếng oán đầy trời, đã không còn trung thành với Càn Đình bao nhiêu.

Lúc này Tử Cân quân duỗi ra một cành ô liu, khả năng lôi kéo thành công là khá lớn, hoàn toàn có thể thử một lần.

Nếu có thể lôi kéo được “Phùng gia” đến chẳng những hoàn thành một phần năm mục tiêu là lôi kéo năm tên tu sĩ Kim Đan mà vòng thành viên bên ngoài cũng có thể tăng lên một khoảng lớn.