← Quay lại trang sách

Chương 1867 Cần phải tàn nhẫn

Ích lợi sau khi thành công đủ khiến Lưu Ngọc rung động.

Đối với hắn, tu vi Kim Đan sơ kỳ là không đáng nhắc đến, nhưng nhìn trong khắp toàn bộ tu sĩ ở Trung Vực này thì miễn cưỡng được coi là sự tồn tại một người trên vạn người.

Hơn nữa chỉ cần đạt đủ loại điều kiện mới bị Tử Cân quân lôi kéo cho nên mục tiêu lựa chọn cũng không nhiều như trong tưởng tượng.

Vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi, mỗi một cơ hội Lưu Ngọc đều không định bỏ qua.

“Có thể.”

Im lặng một lúc, Lưu Ngọc chậm rãi gật đầu, lời ít ý nhiều mà nói.

“Thuộc hạ đã rõ!”

“Xin hỏi đà chủ, khi nào có thể hành động?”

“Phái ra những đồng đạo thật quen thuộc với Phùng gia, trước mắt tất cả phải được chuẩn bị ổn thỏa, để bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đường.”

Nghe được câu trả lời khẳng định này, bên trong đôi mắt màu lục nhạt của Điền Tiểu Vũ dần hiện ra nét vui mừng, sau đó mừng rỡ xin chỉ thị tiếp.

Chuyện lôi kéo Phùng gia có thể nói là do một tay nàng ta bày ra, nếu cuối cùng có thể thành công, thì chắc chắn là một công trạng lớn.

Bởi như vậy sẽ chứng minh được năng lực, nói không chừng còn được đà chủ “Thưởng thức”, càng tiến gần hơn đến mục tiêu “Kết Kim đan”.

“Đêm dài lắm mộng, công việc của giai đoạn trước đã chuẩn bị xong, hành động dĩ nhiên càng nhanh càng tốt.”

Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thư án, Lưu Ngọc không chút nghĩ ngợi đáp lời.

Có thể nhìn ra vì kéo dài quá lâu, dẫn đến nửa đường dễ xảy ra chuyện bất trắc, một khi hắn có đủ tự tin thì thường có xu hướng là đi làm ngay.

“Có điều… Dù sao đây cũng là lần đầu tiên khu vực thử tiếp xúc với gia tộc Kim Đan, vẫn cẩn thận hơn cho thỏa đáng.”

“Gọi thêm Quách đà chủ, hai người bản tọa sẽ cùng nhau đi.”

Ngay trước khi đứng dậy, hắn suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định gọi thêm Quách Phá Vân đi cùng.

Ở phương diện lôi kéo tu sĩ gia nhập thế nào, Quách Phá Vân có thể nói là có kinh nghiệm phong phú, điều này Lưu Ngọc biết rõ cũng vô cùng thấu hiểu.

Thực lực tu vi không kém, bản lĩnh thuyết phục người càng điêu luyện hơn, phương diện này hắn tự thẹn là không bằng.

Cho nên chuyện thuyết phục Phùng gia lão tổ, vẫn nên giao cho người này làm là thỏa đáng nhất.

Tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, cho dù cơ thể hay là Nguyên Thần đều được xưng là “siêu phàm thoát tục”, mỗi một tu sĩ Kim Đan đều là hạng người có tư duy nhanh nhạy.

Lưu Ngọc dĩ nhiên cũng có thể thuyết phục, chẳng qua phương diện này Quách Phá Vân có kinh nghiệm phong phú hơn, cho nên hắn dự định mình chỉ đứng bên ngoài Phùng gia phối hợp tác chiến thôi.

Nếu thành công dĩ nhiên sẽ hiện thân chào đón thành viên mới gia nhập.

Nếu không thành vậy nói không chừng sẽ phải…

Sau khi quyết định xong, Lưu Ngọc lập tức lấy ngọc bài đưa tin, truyền tin cho Quách Phá Vân, sau đó lẳng lặng chờ người kia đến.

Thừa dịp lúc chờ đợi, hắn cho Điền Tiểu Vũ nói tiếp, hiểu rõ tin tức các mặt về Phùng gia cũng có thể chuẩn bị càng đầy đủ hơn.

Một hỏi một đáp gần như không cảm thấy thời gian trôi qua.

“Bộp bộp.”

Ngay lập tức bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, một nam nhân trung niên râu đen xồm xoàm xuất hiện trong tầm mắt.

“Cổ Thành đạo hữu.”

“Đột nhiên đưa tin… Không phải là có hành động lớn gì đó chứ?”

Sau khi chắp tay chào hỏi một tiếng, Quách Phá Vân đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Hai người càng ngày càng quen thuộc, cùng nhau trải qua nhiều nhiệm vụ nên cũng đã không cần khách sáo nhiều như vậy.

Lúc này vì để che giấu thân phận, vẻ ngoài của hắn ta cũng thay đổi khá nhiều, rõ ràng nhất chính là hàm râu đen đã dài ra.

Lưu Ngọc vì che giấu thân phận, mặc kệ là thành viên nội bộ hay là tu sĩ bên ngoài, tất cả đều dùng tên giả “Hồng Hạo”, chẳng qua hai người vẫn bí mật dùng xưng hô như cũ.

Bởi vì thường xuyên báo cáo công việc cho hai người cộng thêm lai lịch trong sạch rõ ràng cho nên Điền Tiểu Vũ cũng biết thân phận vốn có của hai người.

Chẳng qua vì để tránh làm lộ sơ hở, nên thường ngày nàng ta vẫn xưng hô bằng tên giả của hai người.

“Ừm.”

Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, bày tỏ đúng là có chuyện quan trọng, sau đó ra hiệu Điền Tiểu Vũ thuật lại một lần nữa chuyện của Phùng gia.

“Thuộc hạ khởi bẩm Quách đà chủ, chuyện là thế này…”

Điền Tiểu Vũ lại nói về chuyện của Phùng gia lần nữa, chỉ là lần này giọng điệu cực nhanh, chỉ qua nửa khắc đồng hồ cũng giải thích xong toàn bộ sự việc.

“Nhìn từ đây có thể thấy… Phùng gia này đúng là có thể thử lôi kéo.”

Im lặng để tiêu hóa tin tức chừng khoảng hai hơi thở, Quách Phá Vân gật nhẹ đầu cũng cảm thấy rất có khả năng.

“Nếu như thế, chúng ta lên đường đi đi.”

Lưu Ngọc đứng dậy, dẫn đầu đi ra khỏi lầu các.

Quách Phá Vân đuổi theo, Điền Tiểu Vũ cũng đi theo phía sau.

“Vù vù…”

Ngay sau đó trận pháp ở lầu các mở ra, ba bóng dáng đã biến mất không thấy gì nữa. …

Hồng Trúc sơn tương đối gần phía đông của Đông châu, vị trí lại tương đối vắng vẻ, cách tòa Tiên Thành gần nhất cũng phải hơn một ngàn dặm.

Có điều bởi vì vắng vẻ mới khiến cho Phùng gia chỉ có được duy nhất một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nhưng vẫn có thể ổn định địa vị gia tộc.

Nhưng cho dù như thế, trong phạm vi ba trăm dặm cũng có những thế lực cấp bậc Kim Đan khác, mỗi một người đều cường đại hơn Phùng gia bây giờ nhiều.

Mỗi một thế lực đều có ít nhất là mấy trăm tên tu tiên giả, mỗi năm tài nguyên tiêu hao cũng không nhỏ.

Dưới tình huống tài nguyên tu tiên có hạn, tự nhiên giữa họ không thể thiếu chuyện nụ cười giấu đao, lén lút cạnh tranh vô cùng khốc liệt, đệ tử tộc nhân cũng thường xuyên xung đột với nhau.

Trong lúc xung đột, chuyện tử vong hay bị thương cũng khó tránh khỏi.

Nhưng bởi vì thực lực gia tộc yếu kém, trong lúc xung đột Phùng gia thường thiệt thòi hơn, phạm vi thế lực cũng thu nhỏ từng năm, không gian sinh tồn cũng dần bị chèn ép.

Mà Điền Tiểu Vũ cũng ngắm ngay cơ hội này, sắp xếp một thành viên Trúc Cơ lấy thân phận “Sứ giả trưởng lão” để tiến vào Phùng gia, tìm hiểu cặn kẽ tình huống rồi quạt gió châm lửa thêm một chút.

Khoảng cách từ Hồng Trúc sơn đến thành trấn phàm nhân không xa, Lưu Ngọc, Quách Phá Vân tìm vị trí cạnh cửa sổ trong một tòa lầu để ngồi xuống, không lâu sau cũng gặp được “Ám tử” mà Điền Tiểu Vũ sắp xếp.

“Quách đạo hữu, như thế nào?”

“Có chắc là sẽ thành công hay không?”

Nghe Ám tử báo cáo xong, quả thật có thể hỗ trợ lẫn nhau với những gì Điền Tiểu Vũ đã nói, Lưu Ngọc trịnh trọng hỏi.

Quách Phá Vân không trả lời ngay, hắn ta nhìn dòng người nhốn nháo rộn ràng bên ngoài một lúc rồi rơi vào trầm tư.

“Lấy tình huống trước mắt của Phùng gia mà xem, đúng là vô cùng có lợi cho chúng ta, dựa theo đạo lý mà nói thì xác suất thành công khá lớn.”

“Nhưng người quyết định thật sự của Phùng gia vẫn là lão tổ của gia tộc.”

“Kết quả cuối cùng như thế nào vẫn phải xem ý tứ của Phùng gia lão tổ, chuyến này Quách mỗ nắm chắc bốn mươi phần.”

Cân nhắc từ ngữ xong, cũng biết Lưu Ngọc không thích nói điêu, Quách Phá Vân suy tư xong thì nghiêm túc nói.