Chương 1868 Cần phải tàn nhẫn(2)
Hắn ta đã tính đủ loại điều kiện có lợi nhất bao gồm cả việc uy hiếp, nhưng vẫn không dám chắc có thể vẹn toàn, nên chỉ đành có sao thì nói vậy.
“Bốn mươi phần ư?”
“Cái này cũng đáng giá để thử một lần rồi.”
“Đạo hữu cứ việc thả tay mà làm, thất bại cũng là việc bình thường, không cần thấy gánh nặng gì.”
“Với thực lực của Phùng gia, hôm nay hai người chúng ta đích thân đến cho dù kết quả cuối cùng không được như ý, cũng có thể bóp chết những nguy hiểm từ trong trứng nước!”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng nhấn mạnh thêm.
Khi nói xong câu cuối, trong mắt của hắn lóe lên chút sát ý rồi biến mất.
Cái gọi là “nguy hiểm” chính là chuyện sau khi tu sĩ Phùng gia và Phùng gia lão tổ biết về tình hình của Tử Cân quân.
Nếu cuối cùng không đồng ý, dưới tình huống báo công để nhận khen thưởng phong phú rất có thể họ sẽ bán ra tin tức.
Nếu đã như thế hắn cũng không thể nhẹ dạ, cần thiết phải xóa sạch toàn bộ những người biết chuyện!
Muốn thành chuyện lớn thì tuyệt đối không thể thiếu sự tàn nhẫn!
Mặc dù thanh danh của Tử Cân quân trong giới tán tu là vô cùng tốt, sự tích khiến vô số tán tu kính nể cũng nhiều, cũng có rất nhiều tán tu có ý nghĩ muốn gia nhập.
Nhưng cho dù đã hiểu rõ, nhưng dưới tình huống thuận lợi tiếp xúc lúc trước vậy mà vẫn có những tu sĩ từ chối lời mời của Tử Cân quân.
Ngoài việc bảo mật thì điều cần quan tâm chính là thực lực mang tính áp đảo của thánh địa Càn Đình, những tu sĩ từ chối này cuối cùng đều lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Kết cuộc hoàn toàn khác với chuyện xưa, nên khi đứng trước lúc lựa chọn, rất nhiều tu sĩ của Tu Tiên Giới thường chỉ có hai lựa chọn là “Đồng ý” hoặc “Không”.
Không tồn tại chút gì gọi là lựa chọn thứ ba để toàn vẹn cả hai bên.
Thực lực càng nhỏ yếu thì lựa chọn khác càng khó có được!
Tán tu như thế mà Điền Tiểu Vũ cũng như thế, Phùng gia trước mắt cũng như thế.
Lưu Ngọc… Cũng như thế.
“Có câu này của Cổ Thành đạo hữu, Quách mỗ đã có thể yên tâm lớn mật đi làm rồi.”
Trên mặt Quách Phá Vân hiện ra tươi cười, lập tức vẻ mặt trở nên trịnh trọng gật nhẹ đầu.
Cuối cùng nhìn thoáng qua dòng người rộn ràng ngoài cửa sổ, hắn ta không chần chừ nữa mà đứng dậy rời đi.
Quách Phá Vân hiểu rõ, khi nhóm người bọn họ đến đây, thành trấn phàm nhân trước mắt này sẽ không được bình yên quá lâu nữa.
Mặc kệ kết quả mọi chuyện thế nào, không lâu sau hoặc mấy năm, mười mấy năm sau cũng sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Theo hắn ta biết, phần lớn trong “Phùng Gia trấn” đều là phàm nhân và có quan hệ với Phùng gia, trong cơ thể chảy xuôi dòng máu của Phùng gia.
Nếu chuyến này thuận lợi, bình tĩnh còn có thể duy trì một khoảng thời gian. Nhưng sẽ đến một ngày tin tức bị lộ ra, khi đó bị Càn Đình thanh toán chỉ sợ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nếu chuyến này không thuận lợi, tu tiên giả của Phùng gia sẽ lập tức bị quét sạch, mất đi sự che chở của tu tiên giả, phàm nhân cũng sẽ bị tác động lớn.
Sự yên tĩnh của Phùng Gia trấn chỉ sợ chẳng mấy chốc nữa sẽ bị phá hủy.
“Những phàm nhân này có lỗi sao?”
“Có lẽ có.”
Có một khoảnh khắc, Quách Phá Vân nảy sinh chút không đành lòng, nhưng ngay lập tức vẻ không nỡ này đã bị đè xuống.
Rời khỏi trà lâu, nhìn cuộc sống phàm nhân bình yên này, hắn ta dường như hiểu ra được cái gì đó nhưng cũng giống như không hiểu cái gì cả.
Thấy phó đà chủ bắt đầu hành động, Ám tử Trúc Cơ cũng đi theo phía sau, hai người nhanh chóng biết mất trong tầm mắt mọi người, lặng yên không một tiếng động biến thành tia sáng bay về phía Hồng Trúc sơn.
Dưới sự chỉ dẫn của Ám tử, Quách Phá Vân chỉ cần bày ra thân phận tu sĩ Kim Đan là có thể dễ dàng gặp được Phùng gia lão tổ.
Thành bại của chuyến này tất cả phụ thuộc vào cuộc nói chuyện kế tiếp.
Chẳng qua dù thành công hay thất bại, Lưu Ngọc đều đã chuẩn bị xong phương án đối phó.
Ở một trình độ nào đó, từ khi hắn chú ý đến Phùng gia thì vận mệnh của gia tộc kia đã định sẵn nằm trong một phạm vi nhất định rồi.
Sau khi hai người rời đi, Lưu Ngọc và Điền Tiểu Vũ ở lại đợi trong trà lâu, lẳng lặng chờ kết quả giao lưu, cũng chuẩn bị tốt việc nếu phải ra tay.
Nơi đây cách Hồng Trúc sơn chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi dặm, kết quả cuối cùng Quách Phá Vân cũng sẽ dễ dàng chuyển đến kịp thời.
Một hơi, hai hơi và ba hơi thở qua đi…
Sau khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, khối Linh ngọc màu trắng trên bàn bỗng nhiên lóe lên Linh quang sau đó hóa thành màu đỏ.
“Hửm?”
Chú ý đến sự biến hóa của Linh ngọc, ánh mắt Lưu Ngọc lập tức trở nên sắc bén như đao, mạnh mẽ đứng dậy.
Khối ngọc này là “Linh Tê ngọc”, dưới tình huống bình thường thì sẽ luôn đi theo đôi, trong phạm vi nhất định, lúc một khối xảy ra thay đổi thì một khối khác cũng sẽ xảy ra thay đổi theo.
Hắn và Quách Phá Vân đã cùng ước định, nếu thuyết phục thành công, Linh Tê ngọc lóe lên Linh quang rồi thôi, màu sắc sẽ không xảy ra thay đổi gì.
Nếu thuyết phục thất bại, khối ngọc sẽ tùy theo đó mà biến thành màu đỏ…
“Nói như vậy sự việc đã thất bại.”
“Xem ra động thủ là việc không thể tránh khỏi.”
Lưu Ngọc đứng dậy, chợt lóe lên ý nghĩ này, vội truyền âm cho Điền Tiểu Vũ một câu.
Ngay sau đó pháp lực trong đan điền lập tức chuyển dời, rồi bay lên không.
“Rầm.”
Thoáng chốc thân hình của hắn đã biến mất, trực tiếp đụng nát nóc nhà rồi bay về phía Hồng Trúc sơn.
“Ầm!”
Gần như ngay lúc Lưu Ngọc bay lên trời cao, bên trên Hồng Trúc sơn cũng truyền đến động tĩnh cực lớn, có đấu pháp cấp bậc Kim Đan bộc phát ra.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau khi Quách Phá Vân thuyết phục thất bại sẽ bắt đầu chấp hành phương án xấu nhất.
Hai người quen biết đã nhiều năm, có sự ăn ý khá tốt, hắn tin tưởng lúc ra tay người kia sẽ không hề do dự.
“Vèo vèo.”
Tia sáng vạch phá trời không mà bay đi, chỉ khoảng ba, bốn mươi dặm Lưu Ngọc dùng toàn lực bộc phát là có thể vượt qua.
Với thị lực của tu sĩ Kim Đan, cảnh tượng của Hồng Trúc sơn đều nằm trong tầm mắt.
Núi này miễn cưỡng được coi là Linh sơn tam phẩm, nhưng chỉ có thể coi là loại kém nhất, sở dĩ gọi là “Hồng Trúc” là bởi vì núi này đúng là có rất nhiều cây trúc.
Trong đó có một loại trúc có màu đỏ, tính chất trời sinh cực kỳ cứng rắn, là tài nguyên tốt để luyện chế pháp khí thượng phẩm.
Mặc dù số lượng trúc đỏ tương đối thưa thớt nhưng cũng được coi là đặc trưng của ngọn núi này, dần dần cũng được gọi với cái tên Hồng Trúc sơn.
Lưu Ngọc phóng tầm mắt ra xem chỉ thấy trên dưới núi này có mấy mảnh rừng trúc cực lớn.
Khi gió nhẹ lướt qua, rất nhiều lá trúc sẽ vù vù bay xuống, có ánh trời chiều tuyệt đẹp làm nền bật lên dáng vẻ thiên nhiên yên tĩnh của nơi đây.
Thân ở trong biển trúc như này có lẽ có thể khiến tu sĩ quên đi phân tranh của Tu Tiên Giới, khiến trong lòng tạm thời yên tĩnh lại nhỉ?