← Quay lại trang sách

Chương 1869 Một con đường sống

Cho nên bên trong từng mảng biển trúc này có không ít tiếng nói cười của tu sĩ Phùng gia, cùng hàng loạt các hoạt động.

Đặt vài cái bồ đoàn lên bãi cỏ, bọn họ có nhắm mắt tu luyện, có tên dứt khoát nằm đọc điển tịch hoặc là tốp ba, tốp năm đàm kinh luận đạo.

Chẳng qua phần yên tĩnh tốt đẹp này sau khi hai vị khách “không mời mà đến” đã định sẵn là không duy trì được bao lâu nữa.

“Rầm.”

“!”

Một tiếng vang thật lớn, nương theo đó là dao động uy năng cấp độ Kim Đan truyền ra, lúc này rất nhiều tu sĩ Phùng gia đều kinh hãi không thôi, dừng động tác trong tay sợ hãi nhìn về phía đỉnh núi.

Giờ khắc này, bọn họ vẫn không biết có chuyện gì xảy ra.

“Vèo vèo.”

Tiến vào trạng thái bộc phát toàn lực nên chỉ trong một hơi ngắn ngủi, Lưu Ngọc đã tiến vào phạm vi mười dặm trong Hồng Trúc sơn.

Dùng thần thức một trăm năm mươi hai dặm quét qua lập tức thấy rõ tình huống giao chiến.

Quách Phá Vân thôi động pháp bảo bản mệnh là tiểu đỉnh màu nâu nhạt còn có thanh phi kiếm màu vàng đất Lưu Ngọc bán cho hắn ta, vẫn luôn chiếm vị trí chủ động tuyệt đối.

Pháp bảo và thần thông cùng lúc xuất ra, khi ra tay còn không hề lưu tình khiến “Phùng gia lão tổ” không thể chống đỡ được chút nào.

Dù sao thực lực thật sự của Quách Phá Vân chính là Kim Đan đỉnh phong, mà cái gọi là lão tổ cũng chỉ mới đạt Kim Đan sơ kỳ mà thôi.

Dưới thế công mãnh liệt, chỉ mới vài vòng công kích ngắn ngủi, Phùng gia lão tổ đã rơi vào hoàn cảnh sinh tử.

Ý thức được tình cảnh trước mắt, còn muốn lựa chọn cầu xin tha thứ nhưng đã không còn đường nào rút lui rồi.

“Xem ra Phùng gia lão tổ này không cần mình quan tâm, với thực lực của Quách Phá Vân có thể nhanh chóng kết thúc rồi.”

“Thôi được, người này cứ giao lại cho hắn ta xử lý, bất quá cũng chỉ là một Kim Đan sơ kỳ mà thôi.”

Trong lúc nhanh chóng bay đến, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, nhưng động tác trong tay cũng không hề dừng lại.

Lúc này hắn lấy ra một cây quạt nhỏ toàn thân đen nhánh, nan quạt vẽ hình đầu lâu.

Chính là Vạn Hồn phiên đã lâu chưa dùng đến!

Pháp lực hơi chuyển, ngay lập tức Lưu Ngọc đã thôi động bảo vật này.

Một luồng quỷ khí dày đặc từ dưới mặt quạt toát ra, mang theo tiếng quỷ khóc sói gào và cảm giác lạnh lẽo tận xương, chỉ một thoáng đã biến thành từng mảng mây đen bao trùm toàn bộ không gian.

Quỷ ngữ dày đặc không ngừng truyền ra từ trong đó, từng bóng dáng lệ quỷ với những hình dáng khác nhau lúc ẩn lúc hiện.

Tựa như trời đất bất chợt thay đổi.

Cả tòa Hồng Trúc sơn đều bị bao phủ bên trong phạm vi “mây đen”, từng con lệ quỷ không kịp chờ đợi chui ra, đánh về phía tu sĩ trên dưới Linh sơn!

Bên trong kẽ hở màu đỏ mang theo sự căm hận của sinh linh và sự tham lam với máu thịt!

“Á…”

Đối mặt với lệ quỷ nhị giai thấp nhất, tu sĩ Phùng gia không hề có năng lực phản kháng, không ngừng bị ác quỷ quấn thân ăn tươi nuốt sống.

Mặc kệ gầy ốm, xấu hay đẹp, bất kể già trẻ lớn bé, trong mắt những con lệ quỷ này đều chỉ là một đống máu thịt mà thôi.

Khác nhau ở chỗ, một bên có “giá trị dinh dưỡng” cao, còn một bên thì có giá trị dinh dưỡng thấp hơn tí.

“Á…”

Trong lúc nhất thời, tiếng thét thảm thiết không dứt bên tai, trước tiên có rất nhiều tu sĩ Phùng gia chết ngay tại chỗ.

Bọn họ đều chết mà không rõ vì sao mình chết, đây chính là nỗi khổ của kẻ yếu.

Quỷ khí dày đặc hoàn toàn bao phủ Hồng Trúc sơn, dường như muốn kéo ngọn núi này vào vực sâu vạn trượng!

Chỉ thấy vị trí trên đỉnh núi còn có từng tiếng oanh minh của pháp thuật không ngừng truyền đến, thỉnh thoảng còn khiến đám mây đen tán loạn một chút.

Lưu Ngọc lấy ra “Vạn Hồn phiên” rồi hạ mệnh lệnh không để lại tên nào, sau đó tự mình đứng trên cao nhìn xuống, khống chế toàn bộ cục diện, để tránh cá lọt lưới trốn đi.

Cho dù đối mặt với một Thánh Tử, quạt này có biểu hiện không phải là quá xuất sắc nhưng chỉ với thuộc tính thần thông của đối phương thì vừa vặn có thể khắc chế được.

Sau đó, hắn mua chút tinh phách yêu thú, sau khi tế luyện ra thì để vào Vạn Hồn phiên, chẳng những khiến uy năng của cây quạt này được bù đủ mà còn tăng thêm một bước.

Lúc này, đối phó với những tu sĩ cấp thấp như này là dễ như trở bàn tay.

Bởi vì nhu cầu thu thập Ma Hỏa, dưới tình huống bình thường Lưu Ngọc vẫn tương đối quen dùng Ma Hỏa để đốt cháy mục tiêu.

Chỉ tiếc bên trong nhiệm vụ Hắc Sơn tiên ngục có nhiều vết tích khiến hắn không xử lý kịp, tin tức hắn tu luyện “Thanh Dương công pháp” và “Thanh Dương Ma Hỏa” có lẽ đã bị thánh địa Càn Đình biết được.

Loại tình huống như thế này muốn hoàn thành nhiệm vụ vẫn không nên dùng Ma Hỏa là tốt nhất.

Nếu lỡ để lại dấu vết chỉ sợ đạo thánh chỉ truy sát sẽ sớm ban đến, biết thực lực Lưu Ngọc là tu sĩ Kim Đan bất phàm nên có lẽ lần này bên kia sẽ trực tiếp phái đến một Nguyên Anh chân quân không chừng.

Chẳng qua nghĩ lại với góc độ khác, Ma Hỏa tam phẩm tấn thăng lên tứ phẩm cần nguồn nhiên liệu khổng lồ, cho dù mấy trăm tên tu tiên giả từ trên xuống dưới Phùng gia cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi.

Đương nhiên… Đó là dưới tình huống không tính hơn mười vạn phàm nhân.

Đối mặt với đám lệ quỷ đói khát khó nhịn, Lưu Ngọc ước tính có lẽ tu sĩ may mắn nhất của Phùng gia cũng không sống sót quá mười hơi thở.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu cứu, tiếng kêu rên…

Bên trong quỷ khí đen nhánh không ngừng truyền ra những loại âm thanh, hỗn loạn với quỷ ngữ dày đặc.

Nhưng theo thời gian trôi đi, rõ ràng có thể cảm giác được tiếng người nhanh chóng giảm bớt.

Một hơi, hai hơi, ba hơi thở qua đi.

Đảo mắt nhìn qua, toàn bộ trên dưới Hồng Trúc sơn cũng chỉ còn vài nơi là truyền ra động tĩnh thôi.

Đợi qua chừng tám hơi thở, trừ đỉnh núi ra thì những nơi khác chỉ toàn là tiếng quỷ khóc sói gào, ngoài ra đều yên tĩnh như chết.

Lưu Ngọc dùng thần thức quét nhẹ qua, chỉ thấy từng đống xương cốt trắng tinh nằm đó.

Có vài lệ quỷ, ngay cả thi cốt người ta nó cũng không tha, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không còn lại gì.

“Cũng đã đến lúc rồi.”

Dùng thần thức quét qua trên dưới Hồng Trúc sơn, ánh mắt Lưu Ngọc lạnh lùng hờ hững như băng, đột nhiên cảm giác có hơi tẻ nhạt, vô vị.

Lúc này trong lòng hắn vừa động, điều động thêm mấy lệ quỷ tam giai đi qua, hiệp trợ Quách Phá Vân tóm được Phùng gia lão tổ.

“Ầm”

“!”

Phùng gia lão tổ này cũng rất oanh liệt, dưới tình huống không thể nào chạy trốn được nữa, dứt khoát lựa chọn tự bạo Kim Đan.

Từ sau khi đàm phán thất bại đến lúc trên dưới Hồng Trúc sơn không một người sống sót cũng chỉ diễn ra tầm mười hơi thở mà thôi.

Thu thập chiến lợi phẩm xong, Quách Phá Vân nhanh chóng bay tới.

“Cổ Thành đạo hữu.”

“Những phàm nhân này, chi bằng hãy cho họ một con đường sống đi, thả cho họ tự sinh tự diệt thôi.”

“Dù sao họ cũng không uy hiếp được tổ chức và chúng ta.”

Người này nhìn quanh bốn phía Hồng Trúc sơn, nhìn từng nơi phàm nhân tại phàm tục tụ tập, hắn ta nghĩ một lúc rồi mở miệng nói.