← Quay lại trang sách

Chương 1870 Một vùng đất hoang vu

Đối với phàm nhân không có chút năng lực phản kháng nào, cuối cùng hắn ta vẫn không ra tay được, cho đến nay quan niệm của hắn ta vẫn luôn không vượt qua được cửa ải lương tâm trong lòng.

Với sự hiểu biết của Quách Phá Vân, bình thường Lưu Ngọc có vẻ thờ ơ với nhiều việc, nhưng một khi đã quyết định thì không còn nghi ngờ gì nữa, thật sự có khả năng hạ mệnh lệnh “diệt cỏ tận gốc”.

Cho nên hắn ta vượt lên một bước mở miệng nói, hy vọng không xảy ra tình huống xấu nhất.

Nghe vậy, khóe miệng Lưu Ngọc hơi nhếch lên, cũng sớm dự liệu được những lời này.

“Không gì là không thể.”

Hắn không chút thay đổi, hờ hững nói.

Nếu dựa theo chỉ dẫn của “Ma tu yếu lược”, loại chuyện như thế này dĩ nhiên phải là nhổ cỏ tận gốc, hoặc không làm, nếu đã làm thì phải tiến hành đến bước cuối cùng.

Nếu đặt vào hoàn cảnh trước khi Kết Đan, Lưu Ngọc càng có khuynh hướng làm theo như thế.

Nhưng giờ phút này, thân phận có sự khác biệt vẫn nên cố kỵ chút ảnh hưởng.

Tử Cân quân dù làm việc cũng gọn gàng, dứt khoát nhưng cuối cùng vẫn có ranh giới nhất định.

Tu tiên giả có thể tự tiện xử lý, nhưng với phàm nhân vô cùng yếu ớt đa phần vẫn mở một mắt, cũng có văn tự cấm chế mở ra trên quy mô lớn cấm giết chóc phàm nhân, cho dù có hận thù sâu đậm cỡ nào.

Hiện tại dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là người của Tử Cân quân, vẫn phải chú ý ảnh hưởng một chút.

Huống chi giết chóc phàm nhân trên quy mô lớn, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, đa phần các thế lực đều có văn tự cấm túc rõ ràng, toàn thể tán tu cũng vô cùng chán ghét.

Hoàn cảnh tu luyện của dãy núi Tử Hà không tệ, trước mắt Lưu Ngọc không có ý định thay đổi, dĩ nhiên phải chú ý chút ảnh hưởng kia.

Ánh mắt hắn đảo qua các căn cứ phàm nhân xung quanh Hồng Trúc sơn, sau đó bình thản thu hồi tầm mắt.

Mặc dù trong mấy vạn phàm nhân của Phùng gia có thể có hậu nhân có được linh căn bước vào con đường tu tiên, nhưng với thực lực bây giờ của Lưu Ngọc đã sớm không còn để mắt đến.

Tuy là linh căn ưu tú nhất nhưng đối mặt với bình cảnh Nguyên Anh vẫn không chiếm được bao nhiêu ưu thế, xác suất thành công cũng không cao hơn linh căn bình thường là bao.

Chứ đừng nói chi là tu luyện đến trình độ xung kích bình cảnh Nguyên Anh càng không phải chuyện đơn giản, trước đó liên tục gặp trắc trở có thể vượt qua được hay không còn chưa biết.

Một người đã đứng ở điểm cuối cùng, một người chỉ mới có tiềm lực.

Với thân phận Kim Đan cửu phẩm hiện giờ của Lưu Ngọc, có thể hoàn toàn đứng vào mười vị trí đầu của “Chân Nhân bảng”, dù “Thiên chi kiêu tử” nghe thật dọa người nhưng thực tế mà nói cũng không tạo ra bao nhiêu sự uy hiếp.

Trên ý nghĩa tư chất linh căn tốt là như vậy chứ đừng nói chi là những linh căn khác.

Đương nhiên, hắn luôn quen với việc từ bỏ mọi nguy cơ có thể có, nếu con cháu Phùng gia thật sự có xuất hiện “Thiên linh căn” hay “Dị linh căn” thì hắn tuyệt đối sẽ lập tức ra tay xóa bỏ.

Thực lực cảnh giới khác biệt, từ đó góc độ hành xử và cách thức xử lý của Lưu Ngọc cũng xảy ra thay đổi theo.

“Nên rời đi thôi.”

Quan sát một vùng Hồng Trúc sơn tịch mịch một hồi, hắn bình tĩnh nói.

Ngay lập tức cây quạt nhỏ màu đen nhẹ nhàng lay động, quỷ khí dày đặc bao phủ tòa Linh sơn cũng nhanh chóng chui vào trong Vạn Hồn phiên, tựa như thủy triều nhanh chóng lui xuống.

Những ác quỷ với dáng vẻ dữ tợn kia trải qua “dạy dỗ” đã thành bé ngoan, nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng trở về hồn cờ, không dám chậm rãi kéo dài thêm.

Chỉ chừng hai hơi thở,“mây đen” bao phủ trên Hồng Trúc sơn đã biến mất không thấy đâu, so sánh một chút là có thể nhận ra dáng vẻ của tòa núi này đã hoàn toàn khác biệt.

Cỏ cây khô cạn, kiến trúc mục nát, xương cốt chất đầy đống…

Liếc mắt nhìn qua thì ngọn núi này đã tràn ngập tử khí, không còn thấy vết chân người nào nữa.

Ngay cả rừng trúc mang tính đặc trưng của Hồng Trúc sơn cũng bị quỷ khí ăn mòn đến khô héo, mục nát.

“Vù vù.”

Nhìn qua một màn này, Lưu Ngọc không lộ ra biểu cảm gì, ngay lập tức tung ra mấy hỏa cầu.

“Ầm ầm ầm.”

Hỏa cầu rơi xuống Hồng Trúc sơn lập tức dấy lên một trận liệt hỏa ào ào.

Thấy Lưu Ngọc không có ý muốn “diệt cỏ tận gốc” nữa, Quách Phá Vân âm thầm thở dài một hơi, lập tức phóng thích từng hỏa cầu để thế lửa bên dưới càng thêm mãnh liệt.

Dấu vết tu sĩ Phùng gia lưu lại đã hoàn toàn biến mất bên trong liệt hỏa này.

“Linh mạch không bị phá hư, núi này không lâu sau sẽ lại hoan nghênh chủ nhân mới.”

“Chỉ là khi đó không biết có còn gọi là Hồng Trúc sơn nữa hay không?”

Lưu Ngọc đứng chắp tay ở đó, trong đầu lóe lên ý nghĩ này.

Con đường tu tiên trải qua càng thêm phong phú, hắn làm những chuyện này cũng càng ngày càng quen thuộc.

Trong lòng cũng dần dần không có dao động gì nữa, tựa như ăn cơm uống nước bình thường mà thôi.

Mặc dù tòa Linh sơn trước mặt trông có vẻ hoang tàn nhưng Linh mạch cuối cùng vẫn không hề bị tổn hại.

Dưới sự tẩm bổ của Linh khí, mấy chục năm sau đã có thể tự khôi phục sự sống, nếu có tu sĩ nhúng tay vào thì quá trình này sẽ nhanh hơn nữa.

Dưới tình huống thiên địa Linh khí ở Tu Tiên Giới bị suy yếu, phương diện liên quan đến Linh mạch và tài nguyên đã hình thành một quy định nghiêm ngặt.

Hai bên dù có thâm cừu đại hận cũng chỉ chém giết tu sĩ sử dụng Linh mạch chứ không phá hủy Linh mạch của bản thân.

Ngược lại, nếu hành động liều lĩnh, những tài nguyên tu tiên này sẽ ngày càng trở nên giống như những ốc đảo trên sa mạc, không phù hợp với lợi ích của toàn bộ sinh linh.

Bao gồm cả Yêu thú và những chủng tộc khác, dưới tình huống bình thường cũng đều là như thế.

Một khi vi phạm, mức độ nghiêm trọng của sự việc sẽ tăng lên rất nhiều, có lẽ sẽ khiến các thế lực lớn truy cứu, ví dụ như thánh địa Càn Đình đang nắm đại quyền trong tay.

“Đi thôi.”

Dù có chút tiếc nuối vì mọi chuyện đã đi ngược lại mong muốn của bản thân, nhưng sau khi xử lý xong hậu quả thì Lưu Ngọc bình tĩnh nói.

Dẫn Quách Phá Vân, Điền Tiểu Vũ và Ám tử Trúc Cơ, một đoàn người lần lượt hóa thành tia sáng, biến mất ở chân trời, sau vài hơi thở thì biến mất không thấy gì nữa.

Đối với chuyện cuối cùng vẫn không thuyết phục được Phùng gia, mặc dù trong lòng Lưu Ngọc có chút tiếc nuối nhưng khi cẩn thận nghĩ lại lập tức trở nên thoải mái hơn.

Dù sao gia tộc tu tiên và tán tu là khác biệt, có thể liên lụy đến tính mạng của hàng ngàn hàng vạn người trong gia tộc, không thể vội vàng đồng ý, có quá nhiều chuyện phải lo lắng.