← Quay lại trang sách

Chương 1871 Một vùng đất hoang vu(2)

Cho dù tình cảnh Phùng gia gian nan còn phải ứng phó với sưu cao thuế nặng, dường như khó mà chống đỡ được. Chỉ là nếu duy trì hiện trạng bây giờ, ít nhất trước khi Kim Đan lão tổ không xảy ra chuyện gì thì vẫn có thể duy trì thêm một khoảng thời gian.

Mà gia nhập tổ chức tán tu chỉ ăn bữa nay còn phải lo bữa mai, nếu lỡ để lộ tin tức, thánh địa Càn Đình có thể đến bất cứ lúc nào.

Lấy sự chênh lệch giữa thế lực hai bên, con đường này dù nhìn thế nào cũng không hề sáng sủa.

Cho nên dưới đủ loại điều kiện, Phùng gia lão tổ vẫn lựa chọn “Không”, không có gì kỳ quái.

Không phải mỗi một tên tu sĩ đều nguyện ý đánh đổi tính mạng người nhà mình để đọ sức với tương lai không chắc chắn, chứ đừng nói chi là lão tổ của một gia tộc.

“Xì xì…”

Bốn người rời đi để lại ngọn lửa pháp thuật vẫn cháy hừng hực như cũ, nhanh chóng biến vùng đất gần đó và cả Hồng Trúc sơn trở thành bãi đất hoang vu.

Dưới ánh lửa to lớn, trong hơn mười dặm đều có thể trông thấy.

Sau đó có lẽ có tu sĩ chính đạo quy tội cho ma tu nào đó.

Hoặc là ma tu nổi danh nào đó sẽ tuyên bố phụ trách chuyện này.

Chẳng qua tất cả những thứ này đã không còn liên quan gì với bọn người Lưu Ngọc, cũng không dính líu đến Tử Cân quân.

Đối với mấy vạn phàm nhân Phùng gia mà nói, tựa như một cơn bão lớn lùa qua.

Sau khi sự việc đó xảy ra, còn có bao nhiêu người may mắn sống sót hoặc bao nhiêu người long đong cả đời. …

Một đường vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhóm người Quách Phá Vân, đối với “Vạn Hồn phiên” mà Lưu Ngọc chưa từng sử dụng trước mặt mọi người thì có hơi tò mò, không khỏi hỏi thêm hai câu.

Chẳng qua những điều này đều bị Lưu Ngọc thuận miệng nói cho qua, chỉ nói là chiến lợi phẩm của ma tu nào đó, cảm thấy có thể dùng được nên không bán ra ngoài.

“Tin tức của chúng ta chưa từng bị tiết lộ nhỉ?”

Không muốn nhiều lời trên chuyện Vạn Hồn phiên, mặt hắn không chút thay đổi mà nói sang chuyện khác.

“Cổ Thành đạo hữu yên tâm, từ trước đến nay Quách mỗ làm việc đều không một sơ hở, từ đầu đến cuối đều không cho Phùng gia lão tổ cơ hội đưa tin.”

“Từ khi bắt đầu bước vào Hồng Trúc sơn,“Thiên Cơ cầu” vẫn luôn ở trạng thái mở ra.”

“Dù tu sĩ Phùng gia phát hiện không đúng cũng không thể nào gửi tin tức ra ngoài.”

Quách Phá Vân vừa nói vừa lắc nhẹ ống tay áo, một tiểu cầu màu xám từ trong tay áo bay ra.

Vật này lớn chừng một cái nắm tay, toàn thân hiện ra màu xám ảm đạm, trên đó là vô số phù văn dày đặc hỗ trợ cùng nhau tạo thành từng phù trận khó hiểu.

Pháp Bảo đặc thù này có tên là “Thiên Cơ cầu”, chính là được chuẩn bị chuyên dùng để khắc chế của Tử Cân quân.

Một khi mở ra là có thể che đậy đưa tin trong phạm vi năm mươi dặm, không cần lo tu sĩ tiết lộ tin tức thông qua ngọc bài truyền tin.

Cân nhắc đến tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này, Tử Cân quân đã cố tình chuẩn bị một món Pháp Bảo đặc thù như vậy.

Thiên Cơ cầu lơ lửng trên không trung, vô số Linh quang màu lam của phù văn sáng lên, đây là tiêu chí mở ra.

“Quách đạo hữu làm việc dĩ nhiên Cổ mỗ yên tâm.”

Đảo qua Thiên Cơ cầu xong, mắt Lưu Ngọc sáng lên, sắc mặt tự nhiên trả lời.

Pháp Bảo đặc thù này đúng là vô cùng thực dụng, có thể phòng ngừa trong lúc các tu sĩ giao lưu, âm thầm sử dụng ngọc bài truyền tin với những người khác.

Nhưng tiếc là trước mắt mình cũng chỉ có quyền sử dụng, sau khi nhiệm vụ hoàn thành vẫn phải nộp lại cho Tử Cân quân.

“Xem ra sau này mình cũng cần phải chuẩn bị một món Pháp Bảo như vậy.”

“Nếu không lỡ như gặp được loại tu sĩ đưa tin mà thần không biết quỷ không hay sẽ khiến bản thân mình rơi vào trong thế bị động.”

“Ừm… Dưới tình huống thiếu hụt Linh Thạch thì càng phải chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt.”

Trong lòng Lưu Ngọc cũng yên lặng nghĩ thầm.

Loại Pháp Bảo đặc thù như Thiên Cơ cầu này xem như một loại vũ khí chiến lược, thánh địa Càn Đình nghiêm ngặt khống chế sự lưu thông ra ngoài.

Bởi vì phương pháp luyện chế không muốn người biết, nên ngay cả con đường như hội đấu giá hay chợ đen cũng rất ít khi xuất hiện.

Trước đây hắn cũng từng suy nghĩ sẽ mua một thứ như vậy, nhưng bởi vì thực sự không tìm thấy nguồn cung cấp lại bận rộn tìm kiếm phần sau của “Thanh Dương công pháp” nên cuối cùng hắn đã bỏ cuộc.

“Nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn có lẽ có thể thuận lợi đưa ra yêu cầu, thông qua con đường Tử Cân quân để mua một thứ như vậy.”

Trong lúc phi độn, trong lòng Lưu Ngọc hơi suy tư về khả năng của việc này.

“Vèo vèo.”

Trên đường đi luôn cẩn thận từng chút, bốn người cũng thuận lợi trở về cứ điểm, trao đổi đơn giản một lúc rồi tự mình rời đi.

Lưu Ngọc dẫn theo Điền Tiểu Vũ đi về lầu các, Quách Phá Vân thì dẫn theo Ám tử Trúc Cơ rời đi, vì để bái hạ ban thưởng và sắp xếp nhiệm vụ lần nữa.

Làm loại chuyện “Gián điệp”,“Nội ứng” như thế này có nguy hiểm cực kỳ lớn nên lợi ích cũng rất cao.

Lần này mặc dù không thể thành công lôi kéo Phùng gia, nhưng biểu hiện của Ám tử Trúc Cơ rất tốt, vẫn thu hoạch được không ít Linh Thạch, đồng thời nhiệm vụ mới lại tương đối an toàn và nhẹ nhàng hơn.

Tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại chuyện khiến người ta thất vọng.

Lưu Ngọc tuy là đà chủ, nhưng mọi thứ rất ít tự mình làm, đa phần mọi chuyện đều có thủ hạ đi làm.

Nhưng khi có những hành động quan trọng nhất định phải có hắn gật đầu đồng ý mới được.

Ví dụ như lần này lôi kéo Phùng gia hoặc là tăng tốc tốc độ lôi kéo thành viên mới.

Lưu Ngọc và Quách Phá Vân phân công vô cùng chính xác, hắn chủ yếu phụ trách hoàn thành yêu cầu đầu tiên của nhiệm vụ cũng chính là tăng lên năm tên Kim Đan.

Về phần nhiệm vụ sau thì chú ý phụ trách một chút cũng chính là giám sát tiến độ tăng thêm vòng ngoài năm ngàn thành viên.

Nhưng Quách Phá Vân rất thức thời đưa ra quyết định quan trọng trước, tuyệt đối sẽ không quấn lấy Lưu Ngọc, đến cuối cùng mới “thương lượng” một phen.

Tại đại sảnh trên lầu các, hai người một ngồi một đứng.

“Lần này không thể lôi kéo Phùng gia để đà chủ phải đi một chuyến, thuộc hạ khó mà tránh khỏi lỗi.”

“Xin đà chủ giáng tội!”

Trên mặt Điền Tiểu Vũ không hề có ý cười, giữ vững tinh thần chủ động thỉnh tội.

Là người chủ quản phụ trách và bày ra chuyện này, lần hành động này hao phí biết bao nhiêu nhân lực vật lực nhưng không thành công, trong quá trình này tuy không có sai lầm nào nhưng quả thực nàng ta cũng có lỗi.

Trên đường đi, nàng ta đều miễn cưỡng vui cười nhưng trong lòng lại cực kỳ bất an.

Điền Tiểu Vũ vô cùng lo lắng, bởi vì hành động lần này, Lưu Ngọc sẽ giảm bớt ấn tượng tốt với mình.

Cho nên tuy bề ngoài nàng ta duy trì sự trấn định nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi lo được lo mất.

Lưu Ngọc chậm rãi uống Linh trà, nghe nàng ta một chút nhưng vẫn không mở miệng trước.