Chương 1872 Ở trong tầm tay
Trong lần hành động này, biểu hiện của Điền Tiểu Vũ hắn đều nhìn thấy rõ, là một quản sự mà nói đúng là đã đạt yêu cầu rồi, thậm chí có thể nói là ưu tú.
Nhưng mặc kệ công việc giai đoạn trước ra sao, chỉ cần không thể thuyết phục được Phùng gia lão tổ thì kết quả cuối cùng đều coi như thất bại.
Mặc dù biểu hiện không tệ, những hắn cũng không thể bởi vì vậy mà không trừng phạt.
Làm tốt dĩ nhiên sẽ được khen thưởng, làm không tốt thì phải trừng phạt, thưởng phạt nghiêm minh mới có thể quản lý tốt thủ hạ.
Quản lý vài người trong đội có lẽ có thể cười cười rồi cho qua.
Nhưng quản lý thế lực tận mấy ngàn tu sĩ nếu làm việc không tốt lại không nhận trừng phạt, làm tốt lại không nhận được khen thưởng vốn có thì sao có thể đảm bảo tu sĩ thủ hạ mình tận tâm tận lực làm việc chứ?
Cho nên dù chỉ là tượng trưng nhưng nhất định cũng phải trừng phạt và cảnh cáo một phen.
Nghĩ đến quy mô tổ chức tận vài trăm ngàn người để có thể đạt được hiệu suất vận hành cao thì thưởng phạt phân minh nhất định là điều cơ bản nhất.
Có lẽ bị hoảng sợ bởi uy nghiêm của người đứng đầu, ở trước mặt bọn hắn đám tu sĩ thủ hạ không dám nói gì, nhưng hạt giống tai họa ngầm có thể đã bị chôn ở trong lòng.
Lưu Ngọc khá nhiều lần dẫn đầu đoàn đội, ngay từ đầu kiến thức có lẽ nửa vời nhưng khi trải qua nhiều, tất cả đều dần trở nên quen thuộc.
“Biểu hiện của ngươi bản tọa đều nhìn thấy rõ ràng, việc chuẩn bị lúc trước đúng là làm rất tốt.”
“Không thể đổ hết toàn bộ trách nhiệm khi hành động thất bại cho ngươi được.”
Hắn bình thản nói, đầu tiên là khẳng định biểu hiện của Điền Tiểu Vũ.
Sau khi nói xong thì lập tức xoay chuyển, tiếp tục nói:
“Chẳng qua hành động lần này do ngươi phụ trách, cuối cùng hành động lại thất bại, ngươi nhất định phải có trách nhiệm với việc này, đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Nhưng vì biểu hiện của ngươi cũng không tệ, thôi thì khấu trừ ba năm lương bổng, coi như khiển trách đi.”
“Ngươi có phục không?”
Giọng điệu bình thản không chút gợn sóng, nhưng rơi vào trong tay Điền Tiểu Vũ lại mang theo chút uy nghiêm nắm giữ quyền sinh sát khiến nàng ta không nhịn được mà run lên trong lòng.
“Thuộc hạ tâm phục khẩu phục, cam nguyện chịu phạt!”
“Hành động ngày sau nhất định sẽ càng thêm…”
Nghe thấy trừng phạt không quá nghiêm trọng, cũng không giống vứt bỏ nàng ta, Điền Tiểu Vũ thở dài một hơi.
Nàng ta xoay người lĩnh tội không dám tự tiện đứng dậy, thái độ nhận lỗi vô cùng đoan chính, nhưng trong lòng lại vô cùng đắng chát.
Ba năm lương bổng cũng không ít, nàng ta chỉ là một tán tu bình thường không tinh thông cách tìm kiếm Linh Thạch, đa phần thu nhập đều đến từ tổ chức.
Trừng phạt này vừa đưa ra thì thu nhập ba năm tiếp theo sẽ giảm mạnh, đối với các chuẩn bị để xung kích lên bình cảnh Kết Đan của nàng ta thì không thể nghi ngờ là thiếu càng thêm thiếu.
“Ừm, liên quan đến hành động lần này, ngày mai viết một phần báo cáo giao cho bản tọa.”
“Lui xuống đi.”
Lưu Ngọc phất phất tay nói.
Mặc kệ hành động lần này như thế nào, hắn làm đà chủ dĩ nhiên không có trách nhiệm.
Hành động lần này thành công nhất định là do cách thức lãnh đạo của hắn.
Hành động thất bại chắc chắn là do thủ hạ làm việc không tốt.
Không quản mọi chuyện thế nào, uy nghiêm của người có chức cao không cho phép bị khiêu chiến.
Thủ hạ không nói hai lời đã chủ động thừa nhận sai lầm, không định trốn tránh trách nhiệm, điểm này Lưu Ngọc vẫn tương đối hài lòng.
Những loại thái độ nhận sai và biểu hiện của nàng ta cũng sẽ không vì một lần thất bại này mà hoàn toàn phủ định tài năng của nàng ta.
“Tuân mệnh, thuộc hạ cáo lui!”
Sau khi hành lễ, Điền Tiểu Vũ quay người chậm rãi đi ra khỏi lầu các.
Đi ra bên ngoài xong, suy nghĩ chân thật trong lòng nàng ta cuối cùng cũng hiện lên mặt, vẻ mặt sa sút nhẹ nhàng thở ra.
Vốn trông cậy vào việc lôi kéo một gia tộc Kim Đan, dựa vào công lao để được đà chủ thưởng thức nhưng lại không ngờ đến kết quả lại thành như bây giờ.
“Đã cố hết sức rồi, cuối cùng vẫn không thành công, có lẽ còn có chỗ sai sót.”
“May là còn chưa mất đi sự tín nhiệm của đà chủ, mình vẫn còn cơ hội.”
Nhìn qua ánh trăng sáng ngời, nghe thấy tiếng côn trùng liên tiếp kêu vang, Điền Tiểu Vũ đứng im lặng bên ngoài lầu các một lúc, sau đó tỉnh táo lại rồi đi về chỗ của mình.
Tư chất của nàng ta bình thường lại không thành thạo một nghề nào, càng không có cơ duyên đặc biệt.
Có thể từ một tán tu bình thường đi đến vị trí bây giờ, dĩ nhiên là người vô cùng có chủ kiến.
Điền Tiểu Vũ chưa từng tin tưởng vào việc “tạo hóa trêu ngươi”,“tám chín phần là do nhân sinh không tốt”, quy hết tội trạng vào ý trời.
Nàng ta cho rằng chỉ cần dùng tâm đi làm, mọi khó khăn trên đời nếu có cố gắng thì đều có thể thông qua.
Trên con đường thành công nhất định có trải đầy gai nhọn!
Ở đỉnh tồn tại của Tu Tiên Giới, tuyệt đối không chỉ vì ưu thế từ xuất thân, tư chất, cơ duyên mà nhất định phải khắc phục vô số khó khăn mới có thể lấy được thành tựu khiến người ta hâm mộ.
Ít nhất đa phần đều là như thế.
Trong lầu các, Lưu Ngọc vừa thưởng thức trà vừa suy tư, tổng kết những điều được mất trong nhiệm vụ lần này.
Sau khi xác định không có sơ hở thì lập tức đứng dậy đi đến Luyện Công phòng.
Trong quá trình thi hành nhiệm vụ, mỗi ngày nhất định phải rút ra không ít thời gian xử lý mọi chuyện, thời gian tu luyện đúng là bị giảm bớt không ít.
Cho nên càng phải nắm chắc thời gian tu luyện.
Mà đệ tử thân truyền Trương Diệc thì bị hắn đuổi đến cơ sở lịch luyện, tựa như những thành viên Trúc Cơ bình thường chấp hành nhiệm vụ không có ưu đãi ngoài mức nào cả.
Đương nhiên vì đảm bảo sự an toàn của hắn ta, hắn vẫn an bài Tiểu Thanh âm thầm bảo vệ.
Linh trí của Tiểu Thanh đã mở, đã có thể tự động nuôi nấng chính mình, cho nên Lưu Ngọc cho vài bình đan dược cùng một ít máu thịt của yêu thú cao giai thì không quan tâm nhiều nữa.
Có thể hoạt động đơn độc không cần đợi trong túi Linh thú trong không gian chật hẹp, gia hỏa kia dĩ nhiên hết sức vui mừng, có cảm giác vui đến quên cả trời đất.
Chẳng qua thừa dịp Trương Diệc thực hiện nhiệm vụ, cách một đoạn thời gian Tiểu Thanh vẫn sẽ đến báo cáo tình huống một lần.
Mỗi lần báo cáo tình huống Lưu Ngọc cũng không quên chỉ điểm một phen.
Dù sao gia hỏa này vẫn là Yêu thú, mặc dù nhìn như được dạy bảo rất quy củ nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.
Nếu không chỉ điểm nhất định thì nói không chừng còn gây họa lớn gì đó cho hắn. …
Bên trong Luyện Công phòng, Lưu Ngọc khoanh chân ngồi, ăn vào một viên “Thanh Minh đan” rồi tiến vào trạng thái tu luyện.
Trên mặt hắn xuất hiện Linh quang màu xanh biến ảo chập chờn, áo bào không gió mà bay.