← Quay lại trang sách

Chương 1873 Ở trong tầm tay(2)

Linh áp cao hơn tu sĩ Kim Đan bình thường trải rộng từng ngóc ngách trong Luyện Công phòng, đủ khiến bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào sợ hãi.

Linh áp cường đại như thế, phàm nhân vừa xuất hiện trong phạm vi nhất định thì sẽ lập tức biến thành xương máu, ngay cả sống sót bình thường cũng không được.

Đầu tiên là “Thanh Dương công pháp” sau đó là “Tinh Thần chân thân”, cuối cùng là tu luyện “Tôn Thần diệu pháp”.

Lưu Ngọc lần lượt tu luyện ba loại công pháp này, dưới sự phụ trợ của các Linh vật đan dược, mỗi ngày tu luyện đều vững vàng tăng lên.

Mặc dù là Kim Đan hậu kỳ, pháp lực tích lũy càng nhiều nhưng “Thanh Minh đan” không hổ danh là đan dược tinh phẩm trong những thượng phẩm tam giai.

Mỗi lần dùng chúng hắn đều có thể cảm nhận được sự tăng tu vi một cách rõ ràng.

So với tổng lượng pháp lực tích lũy được mà nói, biên độ mỗi lần dùng không lớn nhưng mỗi lần đều có thể có được cảm giác tăng trưởng.

Tích lũy dần xuống, cuối cùng “dòng nước” này cũng có ngày tràn hồ.

Mỗi ngày cũng có thể cảm giác được tu vi tăng lên, nên động lực của Lưu Ngọc vô cùng lớn, không chút mảy may lười biếng.

Kim Đan đỉnh phong đã ở trong tầm tay!

Bình cảnh Nguyên Anh dường như cũng không còn xa nữa.

Trong lúc tu vi của Lưu Ngọc vững vàng tiến bước, ở khu vực ba mươi sáu thành ở biên cảnh lấy “Đại Hoang Thành” làm thành chính, Nhân tộc và Yêu tộc đã bắt đầu chính thức giao chiến.

Khí thế tấn công của Yêu tộc hừng hực, càng ngày càng mãnh liệt.

Kể từ khi chiến tranh chính thức nổ ra, ngay cả các Yêu Vương tứ giai lừng lẫy tiếng tăm của yêu tộc ở Đông Hoang cũng đều lục tục có mặt tham chiến.

Tuy nhiên, bên phía Càn Đình cũng huy động Nguyên Anh chân quân uy danh hiển hách và các Linh hạm tứ giai nổi tiếng xa gần tới, phòng ngự kín không kẽ hở, ba mươi sáu thành vững như Thái Sơn.

Nghe nói, ngay cả Đại Yêu Vương tứ giai hậu kỳ và đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng lác đác xuất hiện.

Cho dù mức độ rung chuyển của cuộc chiến càng ngày càng tăng lên nhưng phạm vi ảnh hưởng vẫn được kiểm soát ở một chừng mực nhất định, các tu sĩ Hóa Thần của cả hai bên đều không có dấu hiệu sẽ ra tay.

Dẫu vậy, cuộc chiến này vẫn hút mất phần lớn tinh lực của thánh địa Càn Đình.

Thừa dịp thánh địa Càn Đình không rảnh quan tâm chuyện khác, Lưu Ngọc ra lệnh cho phân đà lập tức đẩy nhanh tốc độ mở rộng.

Trước mắt, điều kiện thứ nhất để hoàn thành nhiệm vụ là tăng thêm năm ngàn thành viên vòng ngoài Luyện Khí Trúc Cơ nhưng chỉ mới hoàn thành được một phần mười, hắn không thể bỏ qua cơ hội quá tốt này. …

Hôm sau.

Bởi vì thường xuyên cần phải bẩm báo công việc nên sau ba tháng tiếp xúc, Điền Tiểu Vũ đã tương đối quen thuộc với lịch làm việc và nghỉ ngơi của Lưu Ngọc.

Nàng ta lo lắng bất an, vừa trở về lập tức viết báo cáo “tổng kết hành động” ngay, hôm sau tới đứng chờ bên ngoài lầu các từ buổi sáng.

Nàng ta cứ thế chờ tới tận trưa mới chạm vào trận pháp của lầu các.

“Đà chủ, đây là báo cáo tổng kết về việc lôi kéo Phùng gia thất bại, thuộc hạ đã tổng kết ra những điểm thiếu sót.”

Sau khi hành lễ, Điền Tiểu Vũ lấy ra vài trang giấy để lên bàn rồi cung kính lùi lại đứng thẳng người ở đằng xa.

Lưu Ngọc tiện tay cầm mấy trang “tổng kết hành động” kia lên xem lướt qua nhanh như gió.

Không thể không nói, các vấn đề từ việc vì sao lại chọn Phùng gia, cho tới tìm hiểu tình hình cụ thể, tiếp theo là bố trí Ám tử tới lung lạc, tất cả các bước đều được nàng ta làm tương đối cẩn thận.

Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra được vấn đề gì quá lớn, không hổ là tu sĩ thăng tiến từng bước một từ dưới cấp cơ sở của Tử Cân quân lên.

Có điều, chênh lệch thực lực cảnh giới vẫn còn đó, cho dù các tu sĩ khác của Phùng gia có mong muốn cao độ thế nào thì cũng nhất định cần có Phùng gia lão tổ mở miệng đồng ý mới được.

Trong khi đó, Kim Đan chân nhân đâu phải dạng tu sĩ mà Điền Tiểu Vũ có thể bày mưu tính kế nổi, chuyện này không phải do vấn đề về năng lực.

“Không tồi.”

“Biết sai để sửa thì không còn gì bằng.”

“Ngươi có thể nhận thức được thiếu sót của mình, bản tọa rất vui mừng.”

Lưu Ngọc nói, sắc mặt không hề thay đổi.

Sau khi trải qua nhiều chuyện, kinh nghiệm tu tiên trở nên phong phú hơn, những lời xã giao vốn làm hắn thấy phản cảm giờ đây cũng đã được hắn nói ra một cách thuần thục.

Cẩn thận ngẫm thử thì dường như hắn cũng không có gì khác so với mấy trưởng lão trong tông môn thì phải?

Nếu như không thể thay đổi được hoàn cảnh thì chỉ còn cách thích ứng với hoàn cảnh thôi.

“Thuộc hạ đã nhận thức được sai lầm, đa tạ đà chủ tha tội!”

“Lần sau chắc chắn…”

Thấy Lưu Ngọc có vẻ như không định trách phạt mình vì lần hành động này thất bại, cuối cùng Điền Tiểu Vũ cũng yên lòng, vội vàng kiểm điểm và cam đoan.

Nàng ta leo được tới vị trí này đã trải qua rất nhiều chuyện nên đương nhiên biết có một quy tắc bất thành văn là “cấp trên không bao giờ sai”, cho nên nàng ta mới chủ động nhận trách nhiệm cho lần hành động thất bại này.

Nhiều năm qua, nàng ta đã quen với chuyện này rồi.

“Nếu như đã ý thức được thiếu sót rồi thì mau đi xử lý công việc đi.”

Nàng ta mới nói được một nửa, Lưu Ngọc đã phẩy tay, ngăn nàng ta nói tiếp.

Ngay cả thời gian tu luyện còn chẳng đủ, hắn không rảnh rỗi nghe mấy lời xã giao này.

“Vâng!”

Điền Tiểu Vũ đáp xong, thi lễ một cái rồi quay người chậm rãi đi ra khỏi lầu các.

Tuy nhiên, lúc nhìn thấy bóng lưng thon thả cao gầy của nàng ta đi ra ngoài, không hiểu sao ánh mắt của Lưu Ngọc lại bất giác khóa chặt lấy mấy “bộ phận quan trọng”.

Đồng thời, khí huyết trong cơ thể trở nên hưng phấn, sôi sục hơn so với trước.

“Không hay rồi, di chứng của công pháp phát tác rồi!”

Sắc mặt Lưu Ngọc hơi thay đổi, nhanh chóng ý thức được vấn đề.

“Nhẩm tính thời gian thì lần “điều hòa âm dương” gần nhất đã là từ lúc rời khỏi dãy núi Tử Hà.”

“Áp chế hơn ba tháng, quả thực cũng đã đến lúc.”

Hắn thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Nghĩ đến đây, nhìn bóng Điền Tiểu Vũ sắp rời khỏi lầu các, Lưu Ngọc đắn đo đôi chút rồi vẫn mở miệng gọi:

“Chờ một chút.”

Điền Tiểu Vũ nghe vậy, cơ thể bất giác khựng lại, đôi mắt lóe lên đôi chút thắc mắc.

Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh mang theo đôi chút kỳ quái vọng từ đằng xa tới.

“Tối nay tới đây một chuyến, bản tọa chỉ bảo cho ngươi một chút vấn đề khúc mắc gặp phải trong lúc tu luyện.”

Lưu Ngọc nâng chén trà lên, uống một hớp Linh trà thật lớn mới miễn cưỡng dằn khí huyết sôi sục trong cơ thể xuống, vẫn duy trì bình tĩnh ngoài mặt để nói chuyện.