Chương 1874 Nét phong tình dị vực
Nghe vậy, vẻ thắc mắc trong mắt Điền Tiểu Vũ lập tức hóa thành niềm vui xen lẫn sợ hãi, nàng ta lập tức đáp:
“Đa tạ đà chủ ban ân, thuộc hạ tuân mệnh!”
Suy cho cùng, nàng ta cũng là nữ tu đã trải qua nhiều mưa gió, nhiều năm qua thăng cấp đều không dựa vào ngoại lực.
Lúc nói lời này, sắc mặt nàng ta vẫn như thường, khác hẳn với nữ tu bình thường, cứ như thể chỉ đang báo cáo công tác với cấp trên.
Tuy nhiên, trái ngược với sự khôn khéo, lão luyện ấy, vóc dáng, ngoại hình của nàng ta vẫn không tồi, vẫn mang vẻ đẹp dịu dàng của nữ tu như cũ.
Đặc biệt là con ngươi màu xanh lục nhạt càng tô đậm thêm nét quyến rũ của nàng ta.
“Không có chuyện gì thì lui ra ngoài đi.”
Lưu Ngọc khẽ phất tay.
Điền Tiểu Vũ nhỏ giọng vâng, dường như có đôi chút bất an, nàng ta rảo bước nhanh chân rời khỏi lầu các.
Cùng với tiếng bước chân vội vàng đi xa, bóng nàng ta nhanh chóng đi khuất khỏi tầm mắt, lầu các lại yên tĩnh trở lại.
“Di chứng “Tinh Thần chân thân” này quả là phiền phức!”
Lưu Ngọc ngồi trên ghế thái sư, thôi không nhìn nàng ta nữa, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Mặc dù vóc dáng của Điền Tiểu Vũ không tồi nhưng tu vi của nàng ta quá thấp, nếu như không phải mấy thị thiếp đều không ở đây thì gần như không đời nào hắn lại chọn nàng ta.
Theo tu vi cảnh giới tăng lên, bản chất sinh mệnh của tu tiên giả cũng dần dần tăng lên, đồng thời giác quan cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Cho dù dùng đôi mắt của tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ để nhìn người bình thường cũng có thể dễ dàng phát hiện ra những “chất bẩn thỉu” trong cơ thể bọn họ, nhục thể chẳng khác gì được cấu thành từ tạp chất.
Nếu nhìn kỹ hơn một chút thì tu tiên giả thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ từng con bọ ở lỗ chân lông của phàm nhân.
Với tình hình như vậy, cho dù là mỹ nhân có ngoại hình nghiêng nước nghiêng thành cũng rất khó khơi gợi được hứng thú của tu tiên giả, trừ phi là hạng người thứ gì cũng húp.
Cùng là một sự vật nhưng dùng đôi mắt của tu tiên giả và của phàm nhân để quan sát đôi khi lại ra hai sự vật khác hẳn nhau.
Ngoại trừ những người có phụ mẫu đều là tu tiên giả nên con cái có tỉ lệ có linh căn cao hơn ra, nhục thể của người bình thường thực sự có quá nhiều tạp chất cũng là một nhân tố mấu chốt.
Cho nên cho dù tu tiên giả có muốn sinh con đẻ cái thì lựa chọn số một vẫn luôn là tu sĩ cùng cảnh giới.
Dưới đôi mắt tinh tường của tu tiên giả, cho dù phàm nhân có tắm rửa sạch sẽ đến đâu thì tạp chất trong lỗ chân lông, trong máu thịt vẫn không thể nào rửa sạch hết được.
Bởi vậy, làm sao có thể có hứng thú cho nổi?
Đương nhiên, tu sĩ Luyện Khí sơ trung kỳ chưa có chênh lệch quá lớn với phàm nhân nên vẫn còn chưa phát hiện được tạp chất trong nhục thể.
Cho nên mới có không ít tu tiên giả ở giai đoạn Luyện Khí sơ trung kỳ yêu phàm nhân.
Nhưng khi tu vi đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, thần thức được tăng cường thêm một bậc, tu sĩ lập tức có thể “nhìn” thấy những thứ khác trong nhục thể của phàm nhân.
Thử hỏi với tình cảnh có thể dễ dàng phát hiện ra tạp chất trong cơ thể phàm nhân, thấy trong lỗ chân lông có vô số sâu bọ như vậy, sao có thể bằng lòng sớm chiều bên nhau?
Cho nên rất nhiều chuyện tình đẹp đẽ được lưu truyền rộng rãi ở thế tục chỉ là hư cấu mà thôi.
Trừ phi có sự ràng buộc về huyết mạch, nếu không, bình thường tu tiên giả đạt tới tu vi Luyện Khí hậu kỳ sẽ giảm bớt tiếp xúc với phàm nhân.
Đương nhiên, nếu như chỉ thuần túy muốn sinh con đẻ cái thì rất nhiều tu sĩ Luyện Khí vẫn bắt cặp với người bình thường, bởi dù sao như vậy cũng dễ truyền thừa được huyết mạch của mình hơn.
Tam thê tứ thiếp sinh con đẻ cái nhiều thì cũng dễ sinh được đứa trẻ có linh căn hơn.
Tuy nhiên, khi cảnh giới lên tới Trúc Cơ kỳ, cơ hội lựa chọn sẽ phong phú hơn nhiều, lúc này, cho dù là tu sĩ tiền đồ vô vọng muốn sinh con đẻ cái cũng vẫn dễ dàng tìm được rất nhiều nữ tu Luyện Khí.
Chính bởi do sự khác biệt về bản chất sinh mệnh dẫn tới có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn nên cho dù Lưu Ngọc muốn giải quyết di chứng của công pháp, hắn cũng thích giải quyết với mấy thị thiếp của mình hơn.
Với đôi mắt hiện tại của hắn, nếu như nhìn thật kỹ càng thì sẽ vẫn nhìn thấy một vài “thứ bẩn thỉu” trong người Điền Tiểu Vũ.
Có điều, dù sao nàng ta cũng là tu sĩ Trúc Cơ, bản chất sinh mệnh khác xa phàm nhân, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tạm chấp nhận được.
Việc tu luyện hôm nay đã hoàn thành, Lưu Ngọc vốn muốn ôn dưỡng mấy món Pháp Bảo một lượt.
Nhưng vì di chứng công pháp phát tác, phải thường xuyên phân ra một phần tinh lực để trấn áp nên hắn quyết định ở lại đại sảnh lĩnh hội công pháp, tiện thể xử lý một số công việc của phân đà. …
Trong lúc bỏ thời gian ra để xử lý xong công việc của phân đà, Lưu Ngọc tiếp tục lĩnh hội một bản công pháp hệ Hỏa.
Lúc tập trung tinh thần vào chuyện này, hắn hoàn toàn quên mất thời gian, cứ thế, mấy canh giờ trôi qua.
Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, bóng đêm dần dần bao phủ mặt đất.
“Cạch cạch.”
Đột nhiên, bên ngoài lầu các vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Lưu Ngọc chú ý tới, thần thức tỏa rộng ra, lập tức quan sát rõ dáng dấp người tới.
Đôi mắt xanh lục nhạt ngập tràn phong tình dị vực, nước da căng bóng khỏe mạnh màu lúa mạch, vòng eo uyển chuyển như nhành dương liễu nhỏ không đầy một vòng ôm, ngực tấn công mông phòng ngự, vóc dáng với tỷ lệ hoàn hảo…
Người tới chính là Điền Tiểu Vũ!
Xem ra để chuẩn bị cho đêm nay, nàng ta đã cố ý làm dáng một lượt, lớp trang điểm không đậm không nhạt giúp tăng thêm mấy phần sắc đẹp, còn đặc biệt thay một bộ y phục khác.
Tuy nhiên, bộ đồ này không phải là váy hoặc áo vải sa như phần đông các nữ tu khác, y phục mà Điền Tiểu Vũ mặc mang đậm nét đặc trưng của Đông châu.
Kiểu trang phục này đầy táo bạo, chẳng những lộ ra một khúc tay trắng ngần mà bên dưới áo cũng để lộ một khoảng trống.
Tuy nhiên, vị trí khiến thần thức của Lưu Ngọc dừng lại lâu nhất vẫn là trái núi đôi trập trùng kia.
Mặc dù kích thước không lớn lắm nhưng lại phù hợp hoàn hảo với vóc dáng của nàng ta, hơn nữa cũng to vừa đủ với bàn tay của hắn, có thể nắm trọn trong lòng bàn tay.
Điền Tiểu Vũ đứng bên ngoài lầu các, nét mặt vẫn còn hơi do dự, không chủ động vào luôn.
Dường như chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, nàng ta đã nghĩ ngợi rất nhiều, cuối cùng nét mặt do dự trở nên kiên định.