Chương 1875 Nét phong tình dị vực(2)
Bàn tay nàng ta lập tức chạm nhẹ vào trận pháp, đồng thời nói khẽ vào trong lầu các:
“Tiểu nữ tử đêm khuya bái phỏng, xin đà chủ không giáng tội!”
Nói ra điều này, Điền Tiểu Vũ biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên không còn xưng hô cấp trên cấp dưới như lúc làm việc nữa mà tự xưng mình là “tiểu nữ tử”.
“Vào đi.”
Sau một hơi thở, trong lầu các vang lên giọng nói điềm tĩnh, không dao động, trận pháp cũng mở ra một cái khe.
Sau đó, Điền Tiểu Vũ cất bước tiến vào trong lầu các, không chút do dự.
“Cạch cạch.”
Cùng với tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, nàng ta cũng nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Lưu Ngọc cất điển tịch công pháp vào trong nhẫn trữ vật, cẩn thận ngắm nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, bất giác gật nhẹ đầu tỏ ý hài lòng.
Đồng thời, trong lòng cũng âm thầm thở dài.
Lưu mỗ này không phải hạng háo sắc, tất cả là do di chứng của “Tinh Thần chân thân” mà ra.
Có điều nghĩ đến một số công pháp tu luyện còn làm ảnh hưởng tới tâm trí của tu sĩ thì chút di chứng nhỏ nhặt này có vẻ cũng không quá khó chấp nhận.
“Đà chủ…”
Điền Tiểu Vũ bước tới gần, thoải mái hành lễ rồi đứng yên tại chỗ bất động, hai tay lúng túng không biết nên để ở đâu.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn ngắm nhìn kỹ lưỡng khắp nơi trên thân thể mình, thân thể nàng ta đong đưa bất an.
Ráng hồng lặng lẽ ửng lên trên khuôn mặt rồi lan dần về phía mang tai.
Mặc dù đã trải qua nhiều sóng gió nhưng suy cho cùng đây vẫn là lần đầu tiên của Điền Tiểu Vũ, thân là nữ tu lại đêm khuya chủ động tới cửa bái phỏng, nàng ta vẫn vô thức thấy ngượng ngùng, bất an.
“Chỉ bảo công pháp ở đây không được tiện cho lắm, lên lầu hai đi.”
“Giường hàn ngọc của bản tọa vừa rộng rãi vừa dễ chịu, có tác dụng ngưng thần tĩnh khí.”
“Nhờ vậy, lúc chỉ bảo khúc mắc trong tu luyện, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn.”
Lưu Ngọc ngắm nhìn chừng một, hai hơi thở rồi gật nhẹ đầu, thôi không nhìn nữa, nhẹ nhàng nói với nàng ta, mặt không đổi sắc.
Nói xong, hắn không đợi đối phương trả lời, thân hình thoắt cái biến mất.
Sau đó hắn xuất hiện trở lại bên cạnh Điền Tiểu Vũ, dắt bàn tay nhỏ của nàng ta đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Ấm áp, mềm mại, mịn màng…
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lưu Ngọc.
Hơi khác một chút so với cảm giác lành lạnh của những nữ tu hắn từng tiếp xúc trước đây, quả là một trải nghiệm mới lạ.
Có điều cái chạm tay này cũng làm khí huyết trong cơ thể hắn càng thêm sôi sục, bắt đầu có dấu hiệu mất kiểm soát.
Sự động chạm bất ngờ này cũng khiến Điền Tiểu Vũ cảm thấy thấp thỏm và ngượng ngùng.
Theo bản năng, bàn tay trái của nàng ta giằng nhẹ ra, định thoát khỏi tay hắn.
Có điều chút lực nhỏ bé ấy thực sự quá yếu, hoàn toàn không thay đổi được gì, nó vẫn bị bàn tay rộng lớn kia dắt về phía trước.
Có lẽ vì là lần đầu tiên tiếp xúc với người khác giới như vậy nên lúc đi đường, mặt Điền Tiểu Vũ càng ngày càng ửng đỏ, nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn.
Ngay cả tư duy bình tĩnh lúc này cũng trở nên mơ hồ.
“Cạch cạch.”
Họ đi từng bước một, nhanh chóng đi hết đoạn cầu thang không dài.
Lưu Ngọc mở trận pháp trên lầu hai ra, dắt Điền Tiểu Vũ vào phòng ngủ, ngồi luôn xuống chiếc giường hàn ngọc đang tỏa ra hơi lạnh liên tục.
“Có khúc mắc gì trong lúc tu luyện thì có thể hỏi ra luôn bây giờ, bản tọa sẽ giải đáp toàn bộ cho ngươi.”
Sau khi ngồi xuống, thấy đối phương quá căng thẳng, Lưu Ngọc cười thầm một tiếng, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.
“Đa tạ đà chủ.”
“Về vấn đề từ Trúc Cơ hậu kỳ lên đến đỉnh phong, tiểu nữ tử vẫn còn đôi chỗ không hiểu…”
Sau mấy hơi thở, Điền Tiểu Vũ thỏ thẻ nói.
Thấy đối phương không vào việc ngay, nàng ta thoáng yên lòng, cố gắng củng cố tâm lý, đồng thời nói ra những khúc mắc về việc tu luyện của mình.
“Về vấn đề này, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do pháp lực không đủ tinh khiết, ngươi có thể…”
Lưu Ngọc không cần phải suy nghĩ lâu, lập tức mở miệng.
Với cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, muốn giải đáp một vài vấn đề ở cảnh giới Trúc Cơ quả là đơn giản tựa như thác đổ.
Trong lúc hai bên một người hỏi một người trả lời, cả hai ăn ý thu hẹp dần khoảng cách giữa hai người lại.
Nhờ trò chuyện về vấn đề tu luyện nên thể xác và tinh thần của Điền Tiểu Vũ cũng không còn căng thẳng nữa, sau phút cứng ngắc ban đầu khi mới tiếp xúc, thái độ nàng ta dần trở nên nhiệt tình hơn, chủ động hơn.
Nhờ vậy, mặc dù nàng ta không hề có kinh nghiệm gì nhưng buổi “chỉ điểm khúc mắc trong quá trình tu luyện” này cũng vẫn rất vui vẻ.
Rất nhanh, dưới ánh đèn lầu các tối mờ dìu dịu, bắt đầu vang lên những âm thanh “kỳ lạ”.
Kéo dài suốt tận bảy, tám canh giờ, mãi tới khi mặt trời lên cao giữa bầu trời, thứ âm thanh “kỳ lạ” này mới giảm dần.
(Lược bỏ bớt một vạn chữ ở đây)
Nhờ cuộc trao đổi này, Lưu Ngọc đã được thưởng thức vẻ đẹp của dị vực, biết rõ sự khác biệt giữa nữ tu Trung Vực và nữ tu Thiên Nam.
Những tri thức kỳ lạ lại được tăng thêm không ít.
“Bản tọa đã nhớ chuyện của ngươi rồi.”
“Khi nào nhiệm vụ lần này kết thúc, bản tọa sẽ tiến cử với tổng bộ, chỉ cần biểu hiện của ngươi không quá tệ, chắc hẳn muốn lấy được “Kết Kim đan” cũng không thành vấn đề.”
Sau khi qua cuộc mây mưa, hai người y phục chỉnh tề ngồi ở mép giường, sắc mặt Lưu Ngọc bình tĩnh trở lại, hắn bình thản nói.
“Tiểu nữ tử đa tạ ơn cao và sự đề bạt của đà chủ!”
Khuôn mặt của Điền Tiểu Vũ vẫn còn chưa hết ráng hồng, nghe vậy, đôi mắt nàng ta không giấu nổi niềm vui, lập tức muốn đứng dậy hành lễ.
Thế nhưng, nàng ta vừa định làm thì đã bị pháp lực của Lưu Ngọc ngăn lại.
Hắn ngẫm nghĩ rồi lấy trong nhẫn trữ vật ra một bình đan dược, đưa cho nàng ta:
“Đây là thứ ngươi đáng nhận được, không cần đa lễ.”
“Bình đan dược này vừa hay thích hợp uống ở giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ, có thể gia tăng tốc độ tích lũy pháp lực Trúc Cơ hậu kỳ.”
“Chuyện đêm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài!”
Dù sao cũng vừa mới trao đổi thân mật với nhau nên ban đầu giọng Lưu Ngọc khá dịu dàng nhưng tới câu cuối cùng đã chuyển thành thái độ đanh thép, không thể làm trái.
Hắn không muốn mọi người đều biết chuyện riêng của mình, lại càng không muốn nàng ta lợi dụng danh nghĩa của hắn để cáo mượn oai hùm.
“Vâng, thưa đà chủ.”
“Chuyện đêm nay, tiểu nữ tử nhất định miệng kín như bưng.”
Nhận được lời hứa hẹn đúng như mình mong muốn, Điền Tiểu Vũ không dám đòi hỏi gì hơn, lập tức đồng ý.
“Ừm, lui ra đi.”
Lưu Ngọc dửng dưng nói.
Sau khi di chứng được áp chế, tinh thần của hắn hiện tại hết sức điềm tĩnh, lại chuyển sang trạng thái như thánh như phật kia.
Dù cho mỹ nhân gần ngay gang tấc, trong lòng hắn cũng không hề mảy may dao động.
“Vâng, tiểu nữ tử cáo lui.”
Điền Tiểu Vũ khẽ đáp, lập tức đứng dậy đi xuống dưới lầu.
“Ôi…”
Thế nhưng, nàng ta còn chưa đi được mấy bước, thân thể đã lảo đảo, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó đau đớn.