← Quay lại trang sách

Chương 1876 Tiến độ nhiệm vụ

Nàng ta cố gắng chịu đựng cơn đau, đi chậm hẳn lại, bước từng bước một xuống dưới lầu, rời khỏi lầu các.

Chỉ có điều dáng đi trông khá là kỳ lạ.

“Thể chất của nữ tu Trúc Cơ quả là quá yếu.”

Nhìn theo bóng nữ tu biến mất, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.

Sau khi xong việc, thái độ của hắn với Điền Tiểu Vũ vẫn như cũ, đôi bên vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới giống trước đây.

Trong lòng hai người đều hiểu rất rõ, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, đương nhiên sẽ không có giao lưu gì về mặt tình cảm.

Thị thiếp quá nhiều cũng là một chuyện phiền phức, cho nên hiện tại khi mấy thị thiếp không có ở bên cạnh, Lưu Ngọc thích sử dụng biện pháp này để giải quyết di chứng của công pháp hơn.

Cùng với cảnh giới tu vi tăng lên, đòi hỏi của hắn cũng nhiều hơn, lúc này, nếu muốn trở thành thị thiếp của hắn thì chỉ xinh đẹp thôi là không đủ, ít nhất tu vi cũng phải đạt cảnh giới Kim Đan trở lên.

Nếu không, sự chênh lệch về bản chất sinh mệnh sẽ là vực sâu ngăn cách lớn nhất, hơn nữa thể chất của nữ tu Trúc Cơ cũng quá yếu, lúc giao lưu khó có thể thoải mái hành động.

“Tiếp theo đã đến lúc tăng tốc hoàn thành nhiệm vụ.”

Nghĩ vậy, Lưu Ngọc đi vào phòng tắm, tắm rửa thân thể sạch sẽ rồi bước vào tu luyện.

Hiện tại, hắn đã quen thuộc với thế cục ở Đông châu, công việc trên mọi phương diện đều đã được bố trí xong xuôi, tất cả phân đà đều đang vận hành trong tầm kiểm soát.

Hắn không cần rời khỏi nơi ở vẫn có thể chỉ huy được từng tu sĩ ở mỗi phân đà.

Dựa vào thực lực áp đảo tuyệt đối của bản thân và khả năng vận dụng quyền thưởng phạt một cách hợp lý, địa vị của Lưu Ngọc ở phân đà hết sức vững chắc.

Hắn không cần được người khác kính nể hay yêu mến, chỉ cần thuộc hạ ngoan ngoãn làm việc là được.

Làm không tốt bị phạt, làm tốt được khen thưởng kịp thời, với quy tắc này, cho dù tu sĩ có bất mãn trong lòng vẫn phải làm theo quy tắc mà hắn đặt ra. …

Trong lúc tinh lực của thánh địa Càn Đình bị chuyện khác cầm chân, tiến độ tăng năm thành viên Kim Đan mới bên phía Lưu Ngọc bị đình trệ thì bên phía Quách Phá Vân lại vẫn thuận buồm xuôi gió.

Số lượng thành viên bên ngoài Luyện Khí Trúc Cơ vẫn tăng trưởng đều đặn.

Sau một năm, nhờ một lượng lớn tán tu tràn vào Đông châu, bọn họ đã tăng thêm một ngàn hai trăm thành viên ngoại vi, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt một phần năm.

Trải qua đêm chỉ bảo tu luyện đó, Điền Tiểu Vũ không vì vậy mà lười biếng, trái lại còn ra sức nỗ lực hơn.

Chỉ sau một năm, nàng ta đã lại tìm ra được một ứng cử viên thích hợp.

Mục tiêu lần này là Lục Nghị, một tán tu nghiêm chỉnh, tu vi Kim Đan trung kỳ, có hai đệ tử thân truyền tu vi Trúc Cơ dưới quyền.

Sau khi nhận được tin tức Điền Tiểu Vũ báo về, Lưu Ngọc cảm thấy có thể thử lôi kéo được, nên đã báo cho Quách Phá Vân xuất phát.

Giống như lần trước lôi kéo Phùng gia, sau khi được Ám tử Trúc Cơ chịu trách nhiệm thăm dò thái độ của “Lục Nghị chân nhân” dắt mối, Quách Phá Vân chịu trách nhiệm đứng ra thuyết phục, còn Lưu Ngọc thì ở phụ cận chuẩn bị giải quyết những vấn đề sau cùng.

“Xem ra, điều kiện đạt năm ngàn thành viên ngoại vi Luyện Khí Trúc Cơ hẳn là sẽ được hoàn thành tương đối dễ dàng.”

“Chỗ khó của nhiệm vụ lần này là ở năm thành viên Kim Đan.”

“Ứng cử viên có tu vi đạt tới Kim Đan kỳ vốn đã ít ỏi, hy vọng hành động lần này sẽ thuận lợi.”

Cách động phủ của tán tu Lục Nghị ba mươi dặm, Lưu Ngọc bày một bộ bàn ghế ở giữa núi rừng, tự rót tự uống, kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khi quen thuộc thế cục ở Đông châu, hắn nhạy cảm nhận ra năm ngàn thành viên ngoại vi không phải là vấn đề mà vấn đề mấu chốt của nhiệm vụ này là năm thành viên Kim Đan.

Nhưng biết thì biết, muốn giải quyết vấn đề vẫn phải từ từ.

Lưu Ngọc chỉ có thể đưa ra điều kiện hậu hĩnh nhất có thể trong phạm vi quyền hạn của mình, còn lại thì để mọi chuyện phát triển thuận theo tự nhiên.

“Có điều, lần này Lục Nghị cũng là tán tu, chắc là xác suất lôi kéo hắn ta thành công sẽ cao hơn so với Phùng gia.”

Hắn lặng lẽ nghĩ thầm.

Sau khi Ám tử Trúc Cơ báo toàn bộ tin tức về, Quách Phá Vân không cần suy nghĩ lâu, lập tức đưa ra nhận định chuyến này đã nắm chắc năm phần mười.

Với phong cách hành sự của Quách Phá Vân thì đây không phải là nói bừa.

Về mặt khách quan, các tổ chức tán tu đại diện cho lợi ích của quần thể tán tu.

Nói rộng ra một chút thì cũng có thể coi như là lợi ích của toàn bộ tu sĩ tầng đáy.

Có điều đa số các tổ chức tán tu đều được gây dựng từ các tán tu nên đương nhiên dễ thu hút các tán tu tham gia hơn.

Còn với gia tộc tu tiên, dù cho đứng trước tình hình muôn trùng khó khăn và lục đục nội bộ với Càn Đình nhưng tới lúc thực sự muốn gia nhập tổ chức tán tu thì kiểu gì bọn họ cũng sẽ vẫn do dự.

Chẳng hạn như Phùng gia.

Dù sao bọn họ và tán tu cũng là hai quần thể khác nhau. …

Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng li ti, tiếng côn trùng chim chóc kêu vang không ngớt bên tai.

Lưu Ngọc phóng thần thức ra, liên tục theo dõi động tĩnh trong vòng bán kính hơn một trăm dặm, vừa chờ đợi vừa lấy một bản công pháp ra ngồi trên ghế đọc tỉ mỉ.

Nhiệm vụ lần này quả thực hơi khó giải quyết nhưng hắn không lo được lo mất quá nhiều.

Chỉ cần không xảy ra bất trắc gì giữa chừng thì hoàn thành nhiệm vụ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Hiện tại, Lưu Ngọc che giấu tung tích để đến đây, cho dù hành động của phân đà bị Càn Đình lần ra dấu vết thì cũng chưa chắc đã phái tu sĩ Nguyên Anh tới đây ra tay ngay từ đầu.

Dù sao thân phận của hắn bây giờ cũng chỉ là một tán tu Kim Đan trung kỳ.

Không phải hạng chó mèo nào cũng đáng để Nguyên Anh chân quân ra trận.

Huống hồ, không phải chỉ có mình Tử Cân quân là muốn lợi dụng cơ hội này để phát triển tổ chức tán tu ở Đông châu, ngoài bọn họ ra còn có không ít tổ chức tán tu lớn nhỏ khác.

Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, sao có thể chỉ vì tổ chức có mấy tên tu sĩ Kim Đan mà làm phiền Nguyên Anh chân quân ra trận được đúng không?…

Mặt trời lặn về tây, thời gian dần trôi đi.

Lần này Quách Phá Vân mất nhiều thời gian thuyết phục hơn so với lần lôi kéo Phùng gia lần trước, mãi tận nửa canh giờ sau,“Linh Tê ngọc” mới có động tĩnh.

“Ro…”

Linh Tê ngọc để trên mặt bàn khẽ rung lên nhưng vẫn giữ nguyên màu sắc vốn có.

“Xong rồi.”

Lưu Ngọc nghĩ. Theo ước định ban đầu, đây là dấu hiệu đã lôi kéo thành công.

Tiếp theo, chỉ cần bố trí một số thủ đoạn để khống chế Lục Nghị là lần hành động này coi như đã thành công.

Khuôn mặt của hắn lộ ý cười nhưng hắn không lập tức lên đường tới động phủ mục tiêu ngay, như vậy có vẻ quá sốt sắng, rất dễ khiến người ta nảy sinh những liên tưởng không hay.