← Quay lại trang sách

Chương 1886 Di phủ Tử Vi

Giác quan của tu sĩ Kim Đan nhạy cảm đến mức nào?

Dù là tiếng động bên ngoài ngàn trượng, chỉ cần cẩn thận lắng nghe thì bên trong giác quan nhạy cảm đều có thể nghe thấy rõ ràng, chẳng khác gì cầm loa rống ở bên tai.

Cho nên dù ở khoảng cách trăm trượng nhưng những lời nữ tu kiều mị thì thầm vẫn bị những tu sĩ Kim Đan khác nghe thấy.

Thấy nàng ta dường như nhìn ra manh mối, nhận định đây là di phủ cổ tu còn biết lai lịch của nó, từng ánh mắt rõ ràng không có ý tốt đang nhìn qua.

Thậm chí, còn có ánh mắt hùng hổ dọa người dù đều là tu sĩ Kim Đan, biểu hiện vẫn vô cùng cường thế.

“Đạo hữu đã nhìn ra manh mối gì à?”

“Sao không nói rõ chi tiết từng chuyện, tránh để bọn ta hoang mang?”

Một người mặc áo bào xám rộng rãi, tướng mạo gầy trơ xuống không giống một lão giả Kim Đan lương thiện lắm, đột nhiên thâm trầm nói.

Ánh mắt của gã khi liếc nhìn trên người nữ tu kiều mị đều tràn ngập loại dâm ý tà tứ bẩn thỉu nào đó.

Đánh giá hai người đi theo gã đều là nữ tu, cho thấy dường như gã đã cao tuổi nhưng vẫn bất khả chiến bại.

“Ghê tởm.”

Nàng ta hối hận vì lúc nãy đã lỡ lại, lại cảm nhận được ánh mắt của lão giả áo xám thì trong lòng vô cùng tức giận.

Nhưng tu vi của đối phương đang là Kim Đan trung kỳ, bên trong rừng núi hoang vắng này nàng ta lại không có người giúp đỡ, cũng chỉ có thể kiềm chế không bộc phát.

Nhìn thấy ánh mắt của từng tu sĩ đảo qua, đều mang theo hương vị hùng hổ dọa người, áp lực mà nữ tu kiều mị tiếp nhận càng lúc càng lớn.

Nàng ta lo lắng nếu như phát sinh chuyện gì, sẽ trở thành mục tiêu tập kích cuối cùng, vì vậy nàng ta vẫn không chịu nổi áp lực mà mở miệng nói:

“Dù ở thời kỳ Thượng Cổ, Linh mạch tứ giai cũng không phải tu sĩ Kim Đan có thể một mình chiếm cứ, cho nên có thể suy đoán chủ của động phủ này có lẽ tu vi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh.”

“Theo tiểu nữ quan sát dị tượng Tử Hà hồi lâu, phát hiện ra hào quang màu tím còn có chút tinh quang đặc trưng, cơ bản có thể xác định chủ động phủ này tu luyện Tinh Thần công pháp.”

“Sau đại chiến Thượng Cổ, chẳng những Linh khí trời đất mỏng manh, kiểu “Tinh Thần lực” này cũng dần thưa thớt.”

“Cho đến bây giờ, người tu luyện Tinh Thần công pháp cực ít, có thể đạt đến Nguyên Anh thì chưa quá năm đầu ngón tay.”

“Mỗi một người cuối cùng đều để lại dấu vết.”

“Bởi vậy có thể xác định cơ bản, thời kỳ sinh sống của chủ động phủ này đại khái là thời kỳ Thượng Cổ, Tinh Thần lực còn chưa biến mất.”

“Mà bên trong thời kỳ Thượng Cổ, người có thanh danh lớn nhất về việc tu luyện Tinh Thần công pháp không ai qua được “ba mươi sáu tinh quân” “Thiên Đình.”

Thấy tình huống dần bất lợi, tốc độ nói chuyện của nữ tu kiều mị cực nhanh, chỉ một loáng đã nói ra toàn bộ suy đoán.

Đánh giá qua những suy đoán có trật tự rõ ràng của nàng ta thì có vẻ không phải là giả.

“Ba mươi sáu tinh quân Thiên Đình Thượng Cổ.”

Nghe thấy danh hiệu này, không ít Kim Đan đều có điều suy nghĩ, người chưa từng nghe qua thì nhanh chóng hỏi thăm chỗ tu sĩ khác.

Đoạt bảo lúc nào cũng có thể bắt đầu, quân tử không thể bị rơi ở phía sau.

“Ba mươi sáu tinh quân Thiên Đình?”

Nghe thấy danh hiệu này, Lưu Ngọc nhướng mày.

Sau khi ngăn cách với Trung Vực, Thiên Nam từng trải qua vài lần đại loạn, rất nhiều ghi chép liên quan đến Thượng Cổ đều bị hủy đi trong lúc hỗn loạn, cho nên hắn biết rất ít về những ghi chép này.

Sau khi đi vào Trung Vực, mặc dù từng bù lại những tri thức liên quan nhưng tinh lực chủ yếu vẫn đặt trên Trung Cổ, Cận Cổ, dù sao thời kỳ Thượng Cổ quá là xa xôi.

Cho nên “ba mươi sáu tinh quân Thiên Đình” chỉ là một danh hiệu trong một bản điển tích, cụ thể nói về cái gì hắn cũng không biết.

“Cái gọi là “ba mươi sáu tinh quân” chỉ là thời đại Thiên Đình xa xôi, chấp chưởng ba mươi sáu loại Tinh Thần lực là Nguyên Anh chân quân.”

“Mỗi một vị tinh quân, chỗ nào cũng có vô số tu sĩ và nhân tài, tu vi đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.”

“Cũng bởi vì chấp chưởng loại Tinh Thần lực này mà bên trong phạm vi của “Chu Thiên Tinh Thần đồ” có thể phát huy ra sức lực sánh với Hóa Thần lực.”

Nghe lời nữ tu kiều mị nói, trong mắt của một Kim Đan trông có dạng thư sinh yếu đuối lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Không biết cân nhắc thế nào lại nói tin tức đã biết ra.

““Chu Thiên Tinh Thần đồ” chính là Chí Bảo, không thuộc phạm vi các loại Pháp Bảo.”

“Bởi vì có thể khống chế Tinh Thần lực, bảo vật này có khả năng phát ra uy năng gần giống Linh Bảo, chính là một trong những trọng khí Thiên Đình Thượng Cổ.”

“Tương truyền, nếu không phải “Thái Dương lực” bị Kim Ô tộc luôn khống chế, Chu Thiên Tinh Thần đồ đã có khả năng lột xác thành Linh Bảo.”

“Mà dựa theo dị tượng Tử Hà này, chủ nhân chân chính của tòa di phủ này rất có thể là “Tử Vi tinh quân” đứng đầu trong ba mươi sáu tinh quân.”

Dường như là Kim Đan thư sinh tán tu kia tiếp tục nói.

“Chu Thiên Tinh Thần đồ?”

Nghe thấy cái tên này, không ít tu sĩ chấn động trong lòng, ánh mắt nhìn về phía núi nhỏ tựa như ánh lửa nóng lên.

Uy năng của Chu Thiên Tinh Thần đồ gần như có thể so với Linh Bảo, nhưng lúc thời kỳ Thượng Cổ chưa kết thúc, bảo vật này đã không biết tung tích, thật tiếc là đã không lưu truyền được đến nay.

“Loại dị tượng này… Không phải là “Chu Thiên Tinh Thần đồ” xuất thế chứ?”

Có tu sĩ thầm suy đoán.

“Đạo hữu có kiến thức thật rộng rãi, không biết tôn tính đại danh là gì?”

Có tu sĩ Kim Đan xu nịnh nói, ý đồ là nhằm moi ra chút tin tức hữu dụng.

Thư sinh Kim Đan ngay cả bí văn Thượng Cổ này cũng biết mà ngay cả Lưu Ngọc cũng không khỏi cảm thán với học thức uyên bác của hắn ta.

Mà ở Tu Tiên Giới, tri thức thường có quan hệ trực tiếp với thực lực, cho nên thái độ mọi người đối đãi với thư sinh và nữ tu kiều mị kia hoàn toàn khác biệt.

Đương nhiên, cảnh giới Kim Đan hậu kỳ chỉ sợ mới là nguyên nhân trọng yếu nhất.

“Tại hạ Phó Phi Hồng, chuyện liên quan đến tinh quân cũng là ngẫu nhiên biết được từ trong một bản điển tịch.”

Phó Phi Hồng, người ăn mặc như một thư sinh, khách khí chắp tay và đáp lại lời khen ngợi của một số tu sĩ.

Mặc dù di phủ chưa mở, nhưng cạnh tranh đã bắt đầu, hắn ta muốn nhân cơ hội này lôi kéo vài tên minh hữu, sau đó khi cạnh tranh có thể chiếm được ưu thế.

Mặc kệ mọi người ở đây có động tác gì, mặc kệ bọn họ kết thành liên minh ra sao, Lưu Ngọc đều im lặng không nói, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.

Với thực lực của hắn, tại cảnh giới Kim Đan đã không cần kết minh, một mình cũng có thể thành quân.