← Quay lại trang sách

Chương 1887 Di phủ Tử Vi(2)

Chỉ cần cẩn thận một chút, và tu sĩ cùng cảnh giới không đạt đến số lượng nhất định thì rất khó tạo thành uy hiếp đến tính mạng của hắn.

“Ba mươi sáu tinh quân đứng đầu… Tử Vi tinh quân?”

“Xác thực có giá trị mạo hiểm, hy vọng từ đó thu hoạch được vật hữu dụng, hiểu rõ chút bí ẩn Thượng Cổ vậy.”

Lưu Ngọc âm thầm nghĩ.

“Chuyện này, với thực lực của ngươi không có tư cách tham gia, lui ra đi.”

“Trước tiên hãy quay về cứ điểm ẩn náu, trấn an lòng người tại phân đà.”

Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại truyền âm cho Điền Tiểu Vũ.

“Vâng, đà chủ.”

Điền Tiểu Vũ gật nhẹ đầu, khống chế pháp khí khiêm tốn rời đi, chưa đến vài hơi đã biến mất trong tầm mất.

Giống như nàng ta, vài tu sĩ bất chợt rời đi cũng không phải số ít.

Từ bỏ cơ duyên dĩ nhiên là đáng tiếc, nhưng biết được thực lực bản thân không đủ, biết khó mà lui chưa hẳn là hành động sai lầm.

Đương nhiên tu sĩ rời đi cũng không nhất định lựa chọn rút lui, cũng có tu sĩ bị phái trở về thông báo thế lực trực thuộc.

Một khi có thế lực phản ứng kịp, thì không biết tu sĩ sẽ có chuyện gì.

Cho nên thăm dò động phủ cổ tu phải nhanh, tốt nhất có thể cầm được bảo vật toàn thân trở ra trước khi các thế lực lớn kịp phản ứng.

Ở đây có hai mươi mấy tên Kim Đan, hiển nhiên đều hiểu rõ đạo lý này, cho nên đều chăm chú nhìn vào núi nhỏ, một khi dị tượng biến mất thì sẽ khởi hành ngay.

“Á…”

Bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên.

Một tu sĩ Luyện Khí thuộc thế lực Kim Đan chân nhân sở tại được chỉ thị đến gần núi nhằm tiến vào bên trong đỉnh núi đang phát ra hào quang màu tím.

Nhưng chỉ vừa bị hào quang màu tím đảo qua, máu thịt toàn thân đều bị tan rã như băng tuyết, chỉ chừng nửa hơi thở qua đi, sót lại chỉ còn y phục và túi trữ vật.

Hào quang này dường như có một đạo cơ chế rõ ràng, đối với vật chết như đất đai cây cỏ thì coi như không thấy, chỉ khi nào có sinh linh đến gần thì sẽ lập tức giết sạch cả máu thịt và Nguyên Thần.

“Loại lực lượng này…”

Từ đầu đến cuối khi nhìn thấy uy năng của hào quang màu tím này, Lưu Ngọc đã thu hết một màn này vào mắt, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Một khi thần thức chạm đến sẽ tự động bị cắn nuốt toàn bộ, khiến cho việc nghiên cứu hư thực là không thể.

Cũng không phải không có tu sĩ Kim Đan định tiến vào núi để thăm dò, nhưng cho dù có dùng cách nào thì cuối cùng vẫn không công mà lui.

Rơi vào đường cùng, dù rất bất đắc dĩ nhưng các tu sĩ đến sau khi biết tin cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

“Nhanh lên!”

Theo thời gian qua đi, trên mặt vẫn không lộ ra chút khác thường nào nhưng trong lòng rất nhiều tu sĩ đã âm thầm lo lắng.

Nếu như có Nguyên Anh lão quái đang đuổi đến, nói không chừng sẽ lập tức dọn sạch, đến lúc đó cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với bọn họ.

Đảo mắt một lúc tầm mười hơi thở qua đi, ngay cả Lưu Ngọc cũng nhịn không được mà nhăn mày, hơi không giữ được bình tĩnh.

Mặc dù cái này rất có thể là di phủ tinh quân Thượng Cổ, nhưng nếu có tu sĩ Nguyên Anh đuổi tới, hắn cũng sẽ rơi vào trong nguy hiểm.

“Đợi thêm ba mươi hơi thở nữa đi.”

“Nếu dị tượng còn không biến mất cũng chỉ có thể rời đi như thế thôi.”

Sau khi cân nhắc lợi hại xong, hắn lập tức đưa ra quyết định.

Nếu dị tượng mãi không biến mất cho dù trong lòng thấy hơi đáng tiếc nhưng Lưu Ngọc cũng không thể không lựa chọn kịp thời dừng lại.

Hắn không thể nào để bản thân rơi vào trong nguy hiểm khi bảo vật còn chưa tới tay, tất cả đều phải cân nhắc kỹ càng kết quả.

Dưới mấy trăm ánh mắt chăm chú của mọi người, dị tượng Tử Hà lại chậm chạp không biến mất.

Một hơi, hai hơi, ba hơi…

Trong giây lát, lại chừng qua khoảng mười hơi thở, bốn phương tám hướng còn có không ít tu sĩ chạy đến.

Tu sĩ Kim Đan đã tăng lên tận ba mươi mấy vị.

Điều này khiến áp lực cạnh tranh đột nhiên tăng lên rất nhiều, những Kim Đan đã sớm có mặt cũng không giữ nổi bình tĩnh, sắc mặt cũng là vẻ hốt hoảng, vội vàng.

Chẳng qua khi Lưu Ngọc đảo qua đám người thì thấy trên mặt họ vẫn không có chút gì thay đổi.

Nhiều thêm một tu sĩ vậy sẽ nhiều thêm một người tìm kiếm bảo vật, dù sao hắn đã quyết tâm sẽ ra tay vào phút cuối cùng, càng nhiều thì lợi ích càng cao.

Chỉ cần không có tu sĩ Nguyên Anh xuất hiện, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Thiên tài địa bảo, kẻ có đức sẽ được nhận!…

Đảo mắt qua chừng mười hơi thở, hào quang màu tím vẫn không có dấu hiệu biến mất.

Nhưng số lượng tu sĩ Kim Đan tại hiện trường đã đạt đến bốn mươi người, tu sĩ cấp thấp đạt đến hơn năm trăm tên, phóng tầm mắt ra nhìn thì dày đặc người đang đứng tựa như một trận yến hội long trọng.

“Cái đó là…”

Bất chợt trong đám người có tu sĩ giật mình, vội vàng nhìn về phương hướng nào đó phía sau lưng.

Tu sĩ khác nghe thấy tiếng động, đồng thời quay lại nhìn về phương hướng đó.

Chỉ thấy ở đường chân trời xa xôi có mấy chục điểm đen nho nhỏ xuất hiện, một luồng Linh áp cực dương nhanh chóng tiếp cận nơi này.

Chỉ một, hai hơi ngắn ngủi qua đi thì đã vượt qua khoảng cách mười dặm, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Đây là… cờ xí của Nguyên Thủy Ma Tông.”

“Tu sĩ thánh địa vậy mà đến nhanh như vậy?”

Cách chỗ Lưu Ngọc đứng không xa là một đôi nam nữ Kim Đan hình như là đạo lữ của nhau, tên nam tu kia khổ sở nói.

Trong giọng nói tràn ngập sự không cam lòng.

Thánh địa tựa như một tòa núi lớn đặt trên đỉnh đầu của thế lực và tu sĩ bình thường, hơn nữa còn thuộc dạng cấp bậc nhân vật được người người kính trọng.

Cho dù thế lực cấp bậc Nguyên Anh dốc hết toàn lực cũng khó mà rung chuyển, chứ nói chi là những tu sĩ bình thường như bọn họ.

Cho nên khi thấy tu sĩ thánh địa đến lúc này đã có không ít người bỏ ra một khoảng trống lớn.

Bảo vật dù tốt nhưng cũng phải còn mạng mà dùng mới được!

“Vù vù…”

Nhưng vào lúc này, núi nhỏ phun trào hào quang màu tím dừng lại, dị tượng thật lớn đột nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi.

Từng cửa hang đen nhánh lập tức xuất hiện trong tầm mắt các tu sĩ.

“Cái này…”

Trông thấy một màn này, trong mắt tên nam tu vừa lên tiếng đã lóe lên chút do dự, không biết nên tiến hay lùi.

Nhưng nữ tu bên cạnh đã thay người kia làm chủ, trực tiếp lôi kéo tay gã bỏ chạy vào trong một cửa hang.

Các tu sĩ khác khi phản ứng kịp thì trên mặt không ít người lóe lên sự tàn nhẫn, đi thẳng vào trong từng cửa hang.

Giữ thái độ như bước đi trên băng mỏng và làm mọi việc một cách dũng cảm và mạnh mẽ!