← Quay lại trang sách

Chương 1888 Di phủ Tử Vi(3)

Bây giờ các tài nguyên trân quý tại Tu Tiên Giới đều bị các thế lực lớn nắm giữ, nếu không có cơ duyên lớn thì tu sĩ bình thường đạt đến cảnh giới nhất định rồi sẽ từ từ cảm giác được rõ ràng sự tồn tại bình cảnh của mình.

Không còn đường nào phía trước!

Mà trước mắt lại có một cơ hội bày ra trước mặt, thậm chí có khả năng xuất hiện Chí Bảo “Chu Thiên Tinh Thần đồ”, có rất nhiều tu sĩ đều nguyện ý mạo hiểm thăm dò.

Đánh cược tính mạng của chính mình!

“Vèo vèo…”

Trong lúc nhất thời, tiếng xé gió bên tai truyền đến không dứt, từng người từng người nối đuôi nhau đi vào, sau đó biến mất trong từng cửa đi của “Tử Vi di phủ” hư hư thực thực.

Mà lúc này Lưu Ngọc lại đang đứng yên tại chỗ, không hề tiến vào bước nào.

Đây cũng không phải là lúc quan trọng để lùi bước, chỉ là đang quan sát tình huống vốn có của thánh địa mà thôi.

Dùng thần thức đảo qua lại bị một bức màn vô hình với phạm vi cực lớn chắn lại, không thể quan sát Nguyên Thủy Ma Tông này thực giả ra sao.

Chẳng qua Lưu Ngọc cũng không hề tức giận, Linh Giác cũng lan tràn theo phía sau.

“Không phát hiện ra Nguyên Anh chân quân.”

Sau nửa hơi thở, hắn có được kết luận này.

Bí thuật phương diện thần thức dù có thể che kín thần thức lướt qua nhưng với sự cảm ứng của Linh Giác thì không có bao nhiêu hiệu quả.

Mà Linh Giác của Lưu Ngọc lại cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới nhiều, cho nên dù có bí thuật thần thông ngăn cản vẫn bị hắn nhìn ra chút thật giả.

Ít nhất có thể xác định không có sự tồn tại của Nguyên Anh chân quân.

Tốc độ bay của tu sĩ Nguyên Anh phải vượt qua tu sĩ Kim Đan, một khi nhận ra thì nhất định có thể nhanh chóng đuổi tới.

Mà trong lúc uy năng giơ tay nhấc chân, người đuổi đến đây có thể hoàn toàn thực hiện việc “xử lý chiến trường”, lại thi triển pháp thuật thần thông che lấp dị tượng.

Cuối cùng sẽ chậm chạp thong thả, độc hưởng tất cả bảo vật trong “Tử Vi di phủ”.

Tóm lại lo lắng là Nguyên Anh chân quân lúc này không có xuất hiện, tỉ lệ đại khái có lẽ là không có, chứ không phải trốn trong tối không hiện thân.

“Mười mấy cỗ Linh áp Kim Đan, trong đó có một cỗ đặc biệt cường đại có thể tạo thành uy hiếp với mình.”

“Chẳng qua “Tử Vi di phủ” này vẫn đáng để tìm hiểu!”

Linh Giác dò xét đến được phần hư ảo xong, chỉ trong nửa hơi thở mà Lưu Ngọc đã hiện ra đủ loại suy nghĩ, cân nhắc lợi hại để rồi đưa ra quyết định.

Ngay lập tức hắn không chần chừ thêm nữa, nhấc theo pháp lực rơi xuống bên dưới.

“Trong đội ngũ Nguyên Thủy Ma Tông có một đạo khí tức khá quen thuộc, dường như gặp qua ở đâu rồi nhỉ?”

Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Nhưng bước vào trong cửa khoảng nửa thước, tất cả suy nghĩ đều là nghĩ nhiều, hắn lập tức biến mất trong bóng tối ở hang động.

“Bộp.”

“Không tốt!”

Vừa hạ xuống đất, Lưu Ngọc lập tức nhận ra sự khác thường xung quanh, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng thì một luồng lực lượng khó kháng cự đã xiềng xích tay chân hắn, khiến thân hình hắn cứng đờ tại chỗ.

Trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.

Một khắc sau, nương theo từng dao động rất nhỏ, dường như có loại cảm giác cưỡi trên Truyền Tống trận.

Ý thức của Lưu Ngọc có hơi hốt hoảng, dường như rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Mãi cho đến khi một trận lạnh giá thấu xương truyền đến, một luồng gió lớn lạnh thấu xương gào thét thổi qua, lúc này hắn như mới tỉnh táo lại hẳn.

Bản năng phát triển qua hàng trăm năm khiến việc đầu tiên hắn làm là thả thần thức của mình ra, liếc nhìn tình huống xung quanh.

Một lúc sau, ánh mắt Lưu Ngọc đột nhiên ngưng tụ lại.

Phóng tầm mắt ra, ánh mắt hắn nhìn thấy đều là cảnh tượng trời đất ngập tuyết, không gian bên trong có một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua, trên bầu trời còn có từng bông tuyết như lông ngỗng tung bay, mặt đất đọng từng tầng từng lớp tuyết dày tựa như phủ trong làn áo bạc.

Trước mắt làm gì còn dáng vẻ của sơn động lúc trước?

Một khắc trước còn ở trong sơn động nhỏ hẹp mờ tối, một khắc sau đã ở khu vực trời đất đầy tuyết.

Giống như sáng bơi Bắc Hải chiều dạo Thương Ngô vậy.

“Truyền tống”.

Nhớ lại chút ký ức lúc cưỡi Truyền Tống trận trước đó, không gian xung quanh cũng dao động như vậy khiến Lưu Ngọc có chút hiểu ra.

Ngay lập tức không nghĩ nhiều thêm nữa, hắn bắt đầu dò xét cảnh tượng bốn phía.

Lọt vào tầm mắt, không thấy một bóng người nào, tu sĩ tiến vào “Tử Vi di phủ” trước đó cũng không biết tung tích.

Những nơi thần thức đi qua đều là đất đai bao trùm băng tuyết, trời đất ở nơi này cũng không biết lớn cỡ nào.

“Nơi đây dường như là một vùng không gian đặc biệt, hoàn toàn khác với bên ngoài.”

“Linh khí bên trong không gian thuộc về thiên hướng Băng Thủy nhiều hơn, hơn nữa còn mang theo từng tia Tinh Thần lực cực hàn.”

“Có lẽ… Là Tử Vi tinh quân mở?”

“Không, không đúng.”

“Dù cho tu sĩ đại cảnh giới có được sự gia trì của “Chu Thiên Tinh Thần đồ” cũng tuyệt đối không có khả năng mở ra một thế giới nhỏ.”

“Không trải qua thời kỳ đại năng Thiên Đình lớp lớp của Thượng Cổ, ngưng tụ tinh hoa cả Nhân tộc, có lẽ chính là một vị đại năng nào đó để lại bị Tử Vi tinh quân lợi dụng cải tạo mà thành.”

Im lặng đứng trong tuyết mấy hơi thở, trong lòng Lưu Ngọc hiện ra từng dòng suy nghĩ, mặc cho gió tuyết lạnh lẽo quét qua.

Chẳng qua với “Tinh Thần chân thân” hậu kỳ tam giai dù không phải bông tuyết bình thường nhưng đứng trong phạm vi gần ba thước vẫn có những bông tuyết ào ào rơi xuống.

Hắn không kiềm chế nhục thân mình nữa, cứ như vậy mà phát tán ra nhiệt lượng lập tức có thể hòa tan băng tuyết.

Nếu đổi lại là Kim Đan bình thường khi đã ở trong hoàn cảnh cực đoan như này dù bản thân đã trải qua hai lần Linh khí gột rửa nhưng chỉ sợ một lúc sau cũng phải mở ra vòng bảo hộ pháp lực.

Nếu không, cơ thể bị ảnh hưởng bởi băng hàn, khiến pháp lực vận chuyển không trơn tru và sức mạnh bị giảm đi rất nhiều.

“Bầu trời màu đỏ phải chăng là có diệu cơ nào khác?”

Lưu Ngọc ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào trên bầu trời màu đỏ nhạt, âm thầm suy nghĩ.

“Vốn dĩ muốn thăm dò động phủ cổ tu lại biến thành dáng vẻ hiện tại, thế phải làm cách nào tìm ra bảo vật mà rời đi đây?”

Hắn nhướng mày, bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ này.

Vốn chỉ thăm dò động phủ cổ tu bình thường, bất chợt bị truyền tống đến một nơi hoàn toàn xa lạ, lập tức có cảm giác mọi việc vượt quá khả năng khống chế, khó mà giải quyết.

Nhưng đã đến bước này, Lưu Ngọc cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, tiếp tục tìm bảo vật hoặc là tìm đường rời đi.

Tuy nhiên khi hắn nhấc pháp lực lên, đang muốn bay bằng tia sáng thì nhận ra trọng lực trong không gian này vượt xa ngoại giới, đồng thời cách mặt đất càng cao thì trọng lực càng lớn.

Loại tình huống này, nếu tu sĩ Kim Đan bay bằng tia sáng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.