← Quay lại trang sách

Chương 1889 Băng Tuyết dị tộc

Đồng thời khi tia sáng càng cao, trọng lực càng gia tăng lên, rõ ràng không thể nào đến được bầu trời thật sự.

Trải qua vài lần thử, kết quả vẫn như cũ.

Lưu Ngọc rơi vào đường cùng chỉ có thể từ bỏ bay bằng tia sáng, đổi thành đi bộ, đi về phương hướng phía xa.

Rất rõ ràng, người xây ra vùng không gian này không hy vọng tu sĩ có thể mặc sức mà bay bằng tia sáng.

Dưới tình huống chưa biết được gì, vẫn không nên mạo hiểm thử sức thì hơn, dù sao sinh mạng cũng chỉ có một lần.

“Bộp bộp.”

Biến thành đi bộ nhưng dựa vào lực lượng cường đại của cơ thể Lưu Ngọc vẫn có thể đi nhanh như bay, từng bước một sải bước về phía xa xa.

Ở phía sau, dấu chân hắn in thật sâu vào trong băng tuyết, không lâu sau cũng mất hết vết tích, tuyết lớn đã xóa đi tất cả.

“Hửm?”

Trong lúc đi lại cực nhanh, Linh Giác nhạy cảm nhận được sự kích thích, Lưu Ngọc bỗng nhiên cảm giác được một chút Linh khí nhỏ xíu.

“Ầm.”

Nhưng ngay lúc hắn đang dùng thần thức lan tràn tìm hiểu thì phía trước bên trái chợt truyền đến tiếng nổ vang.

Tuyết đọng bay tán loạn, bắn về tứ phía, nơi phát ra tiếng nổ bỗng nhiên chui ra một bóng dáng cực đại.

“Sinh linh” này có toàn thân óng ánh được tạo thành từ hàn băng, hiện ra màu sắc lạnh lùng cứng ngắc.

Thân người cao khoảng sáu trượng, ngũ quan lại mơ hồ, có cả tay và chân, trông hình thái ấy dường như là hình người.

Uy thế phát tán ra khoảng sơ kỳ tam giai.

Từng bông tuyết rơi vào trên cơ thể khổng lồ kia khiến người ta từ xa nhìn thấy nó giống như một “người tuyết” cực lớn, với tính thẩm mỹ của con người thì tuy có chút dữ tợn xấu xí nhưng vẫn có vài phần đáng yêu.

Đột nhiên xuất hiện một thứ như vậy, hình dáng khá giống con người nhưng thân thể được cấu thành từ băng tuyết, rõ ràng không phải người cũng không phải yêu.

“Băng Tuyết tộc?”

Trông thấy dáng người to cao này, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, nghĩ đến “Băng Tuyết tộc” đã sớm bị tuyệt chủng trong thời kỳ Thượng Cổ.

Chủng tộc này trời sinh đã có thể điều khiển gió tuyết, sinh ra đã có thực lực nhị giai, trưởng thành đến lớn thì không cần tu luyện cũng có thể nhẹ nhàng đạt đến tam giai.

Thêm nữa, có thiên phú của chủng tộc nên thường có thể vượt trội hơn tu sĩ cùng giai một bậc.

Chẳng qua bên trong Minh Đạo tự sẽ có sự cân bằng, nguyên nhân là thiên phú cường đại cho nên hậu đại sinh sôi khá khó khăn.

Vào thời cổ đại, khi hàng trăm bộ tộc đang tranh giành nhau, số lượng sinh ra của Băng Tuyết tộc thấp hơn rất nhiều so với số người chết, nên họ suy giảm dần và cuối cùng trong một trận đại chiến Nhân tộc mà bị diệt sạch.

“Không đúng, Băng Tuyết tộc trước mắt không có bất kỳ khí tức sinh linh nào cả, chỉ là một vật chết mà thôi.”

“Sở dĩ có thể hành động chỉ là vì bị thủ đoạn nào đó khống chế.”

Ngay lập tức Lưu Ngọc đã nhận ra dị thường của nó, trong lòng lập tức đưa ra phán đoán.

Nhìn thấy dị tộc đương nhiên rất ngạc nhiên.

Nhưng cảnh giới của hắn chỉ mới sơ kỳ tam giai, nhiều nhất bằng tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, cho nên hắn không hề hoảng hốt.

“Gào!”

Vừa thấy được Lưu Ngọc, cự nhân băng tuyết dường như đang nhìn thấy kẻ thù sinh tử, trong miệng gào thét rồi phát ra công kích.

Cái này không giống như địch ý, mà giống như nó được lệnh tấn công tất cả các sinh linh còn sống.

Miệng mở ra gần như một trăm tám mươi độ, răng nanh hoàn toàn lộ ra lấp lánh màu lam quang, mấy trăm mảnh băng tinh màu lam không lớn không nhỏ từ đó được bắn ra.

“Vù vù.”

Từng mảnh băng tinh mỏng như cánh ve nhưng cứng cáp còn hơn cả pháp khí, mang theo từng tia hàn khí tựa như tên bắn về phía Lưu Ngọc.

Giữa không trung, bông tuyết đầy trời cũng theo đó khẽ động, nhanh chóng ngưng tụ thành một con rắn băng vô cùng sinh động, ngang nhiên vọt về phía Lưu Ngọc.

“Bộp bộp.”

Đồng thời, cự nhân băng tuyết cao sáu trượng cũng khẽ động, hung hãn không chút sợ chết đánh về phía mục tiêu.

Thân thể khổng lồ mang theo từng trận phong thanh, mỗi một bước đều lưu lại một dấu chân thật sâu.

Thanh thế khi công kích xác thực không phải tầm thường, thực lực vượt xa khỏi Kim Đan bình thường.

Nhưng đối với Lưu Ngọc mà nói còn chưa đủ tầm.

Từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ yên lặng nhìn cự nhân băng tuyết công kích, mãi cho đến khi mưa băng tinh tiến vào phạm vi mười lăm trượng, trong lòng vừa động lập tức kích phát ra một bản Hộ Thể Diễm Thuẫn.

“Rầm rầm rầm…”

Từng mảnh băng tinh mỏng như cánh ve xuyên qua, lấy tốc độ cực nhanh rơi vào trên hỏa thuẫn màu xanh, lập tức vang lên tiếng động dày đặc, bắt đầu vang ra vài dặm giữa trời đất đầy tuyết.

Nhưng mặc kệ bao nhiêu băng tinh kẻ trước người sau tiến lên, thì hỏa thuẫn màu xanh cũng không chút dao động, dường như là hàng rào không thể phá vỡ.

“Gào…”

Một giây tiếp theo, băng tuyết ngưng tụ thành giao long, lập tức mở rộng miệng đánh tới.

Giao long băng tinh như muốn lập tức nuốt Lưu Ngọc vào, lại bị hỏa thuẫn màu xanh ngăn trở đường đi, đụng đầu về phía trên.

Kết quả không ngoài dự liệu, nhìn khí thế băng giao phi phàm như vậy vẫn không thể rung chuyển được Hộ Thể Diễm Thuẫn, ngay lập tức uy năng bị tan rã bên trong nhiệt độ cao.

Theo sát phía sau một bóng ma khổng lồ bao phủ mà đến.

Cự nhân băng tuyết vung vẩy song quyền, so với cổ thụ trăm năm còn lớn hơn tinh lực trong hai tay, liên tiếp mấy chục quyền rơi vào trên hỏa thuẫn màu xanh, cuối cùng cũng khiến chút gợn sóng truyền đến.

Nhưng Linh quang bên ngoài hỏa thuẫn màu xanh lưu chuyển, ngay lập tức đã khôi phục như ban đầu.

“Không tệ.”

“Năng lực công kích thiên phú có thể so với thần thông pháp thuật, cường độ nhục thân cũng có thể so với thể tu cùng giai, miễn cưỡng được coi là pháp thể song tu.”

“Xem ghi chép bên trong cổ tịch, Băng Tuyết tộc bình thường có thể lực cao hơn tu sĩ cùng giai, quả nhiên không phải nói ngoa.”

Sắc mặt Lưu Ngọc bình tĩnh, tiếp nhận trọn vẹn ba lượt công kích từ cự nhân băng tuyết, trong lòng âm thầm gật đầu.

Chẳng qua với ánh mắt hiện tại của hắn, thực lực sơ kỳ tam giai cũng chỉ có thế, chỉ có thể coi là một tên lính quèn.

Dù sao không phải là sinh linh còn sống nên cũng không quá linh động.

Đối chiến thực tế, Kim Đan sơ kỳ bình thường cuối cùng hẳn là có thể giải quyết được, chỉ là phải cần một khoảng thời gian khá dài.

Trong lòng Lưu Ngọc tự bình luận một chút.

Bất chợt, cánh tay phải của hắn hơi nghiêng về phía sau tụ lực lại, quyền phong với Linh quang xích hồng lóe lên, nhanh chóng vung ra mãnh liệt về phía trước.

Một quyền ấn xích hồng tựa như cánh cửa xuất hiện trong không trung, nhanh chóng vọt đến phía cự nhân băng tuyết.

Một thoáng tiếp theo lập tức trúng về phía cơ thể khổng lồ kia.

“Ầm!”

Băng tinh tung bay bắn tung tóe không chút quy luật về bốn phía.

Cự nhân băng tuyết cao chừng sáu trượng, lại trực tiếp bị đạo quyền ấn đánh bay đến hơn năm mươi trượng, dưới mặt đất lưu lại từng mảng vết tích lớn.

Ngực là nơi quan trọng nhất cũng xuất hiện một lỗ thủng lớn, gần như có thể so với thân thể Pháp Bảo nhưng cũng đã bi xuyên thấu.

Nhưng dù nhận loại thương thế này, trong con ngươi cự nhân băng tuyết là Linh quang màu xanh cũng dập mãi không tắt.