← Quay lại trang sách

Chương 1891 Điều kiện qua cửa

Không có nhược điểm!

“Liên tiếp giết được ba con, vẫn còn chưa qua cửa ư?”

Chiến đấu kết thúc, Lưu Ngọc lẳng lặng đứng yên tại chỗ, trông thấy một màn này thì nhíu mày.

“Lần đầu tiên một con, lần thứ hai thì hai con.”

“Có lẽ còn có lần thứ ba, số lượng là ba con ư?”

“Sau khi có được tu sĩ Thượng Cổ cải tạo, dù không ứng biến linh hoạt nhưng nhược điểm của những con Băng Tuyết tộc này cũng đồng loạt biến mất, tổng thể thực lực cũng không suy yếu nhiều lắm.”

“Nhìn như vậy chỉ sợ chỉ với cửa này đã loại bỏ hơn phân nửa tu sĩ.”

Nhìn chằm chằm gió tuyết thổi qua dần dần vùi lấp vết tích đấu pháp vừa rồi, Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.

Không để hắn đợi lâu, chỉ chừng ba, bốn hơi thở, ở từng phương hướng liên tiếp truyền đến động tĩnh.

“Bịch” “bịch” “bịch”.

Liên tiếp khoảng ba con cự nhân băng tuyết khoảng sáu trượng gần như xuất hiện cùng lúc trong thần thức.

So với tiền bối của chúng nó, khi vừa mới xuất hiện cả ba con cự nhân băng tuyết đều khóa chặt Lưu Ngọc, bắt đầu phát động công kích trước tiên.

Trong lúc nhất thời, dao động uy năng cấp độ tam giai liên tiếp xuất hiện giữa trời đất đầy tuyết.

Từng lớp công kích với thanh thế thật lớn bắt đầu đánh tới từ các phương hướng.

Đối mặt với loại công kích này, trên mặt Lưu Ngọc vẫn không có chút gợn sóng nào, pháp lực Liệt Dương vận chuyển qua lại hai tay sau đó là Linh quang xích hồng của quyền phong lấp lánh.

“Lưu Tinh quyền.”

Nương theo từng trận gió gào, mười tám quyền cương xích hồng gần như cùng lúc hiện ra, đánh về phía ba góc độ khác nhau của ba con cự nhân băng tuyết.

“Rầm rầm rầm…”

Sau khoảng nửa hơi thở, xung quanh khoảng mấy chục trượng quanh Lưu Ngọc lại liên tiếp vang lên ba tiếng nổ lớn lần nữa.

Không có bất kỳ sự lo lắng nào, dưới uy năng của Lưu Tinh quyền, hình thể của ba con cự nhân băng tuyết đều bị phá hủy, uy năng không lớn không nhỏ, không lãng phí một chút xíu nào.

Với tu vi hiện tại của hắn, dù chỉ phát huy thực lực phương diện luyện thể cũng đủ để nghiền ép bất kỳ đối thủ sơ kỳ tam giai nào.

Dù sao cũng cao hơn hai tiểu cảnh giới, hơn nữa đứng đầu còn là công pháp luyện thể.

“Ầm!”

Sau khi ba con cự nhân băng tuyết chết đi, giữa trời đất đột nhiên vang lên một tiếng rầm vang.

Một cột sáng màu hồng nhạt thô to hơn một trượng trực tiếp phủ từ trên trời xuống, một cái rương đồng thau cao khoảng nửa thước, dài chừng hai thước yên lặng nằm ở trong đó.

“Đây chẳng lẽ là… Ban thưởng thông qua?”

“Nhìn hình dáng này có lẽ là đúng rồi.”

Lưu Ngọc cẩn thận dò xét quanh trụ hồng nhạt cùng với rương đồng nhỏ, không định động thủ trước.

“Thông qua khảo nghiệm là có thể nhận được ban thưởng.”

“Kiểu này có thể thấy tu sĩ dựng lên nơi này có lẽ không phải là tu sĩ ma đạo nhỉ?”

Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ này.

Hiện thực không giống chuyện xưa, có nhiều cơ duyên từ trên trời rơi xuống như vậy.

Trước khi rất nhiều tu sĩ chết, có lẽ còn mang theo sự oán hận mãnh liệt và không cam lòng, oán hận mình thiếu vận may, tư chất không tốt, vân vân.

Loại tình huống như thế này chưa chắc muốn giao tài sản của mình cho người xa lạ phía sau.

Rất có thể cái gọi là “động phủ cổ tu” chính là một chuỗi cạm bẫy ngay từ ban đầu, chỉ vì để lừa giết vài tên tu sĩ đến sau.

Tương tự “cạm bẫy truyền thừa cổ tu” đặc biệt là với rất nhiều tu sĩ ma đạo cho nên lúc muốn thăm dò động phủ thì tu sĩ ma đạo càng phải thêm cẩn thận.

Mà “Tử Vi di phủ” trước mắt thông qua khảo nghiệm còn được ban thưởng, nhìn không giống là của tu sĩ ma đạo để lại, kể từ đó nguy hiểm cũng nhỏ đi rất nhiều.

“Động phủ cạm bẫy” bố trí thế nào, trong “Ma tu yếu lược” viết quá rõ ràng, khiến người ta muốn quên cũng khó.

Nghĩ như vậy, tâm niệm Lưu Ngọc vừa động, há mồm phun ra Pháp Bảo bản mệnh Lạc Nhật Kim Hồng thương, sau đó biến hóa nó dài đến hơn một trượng.

Sau đó từng chút một thăm dò cột sáng màu hồng, nâng rương nhỏ đồng thau ra ngoài rồi khẽ động một chút.

Một hơi, hai hơi thở…

Mấy hơi thở qua đi, không có gì phát sinh ngoài ý muốn, rương nhỏ bằng đồng được mở ra thành công.

Đặt vật kia lên trên mặt tuyết, Lưu Ngọc đứng cách xa vài chục trượng, khống chế Lạc Nhật Kim Hồng thương đẩy mở nó ra.

“Lách cách.”

Rương nhỏ bằng đồng được mở ra, hiện ra đồ vật, là một thanh trường mâu màu xanh yên lặng nằm.

“Cổ Bảo.”

Thấy không có gì nguy hiểm, lúc này Lưu Ngọc mới nhích đến gần, cầm thanh trường mâu màu xanh lên xem xét.

Cái gọi là Cổ Bảo cũng chính là Pháp Bảo do tu sĩ Thượng Cổ luyện chế ra, chỉ cần trải qua một phen tế luyện là có thể phát huy toàn bộ uy năng.

Thời kỳ Thượng Cổ, Linh vật Linh tài phong phú hơn Tu Tiên Giới bây giờ, có thể dễ dàng tìm kiếm được Linh tài đỉnh cấp, uy năng Pháp Bảo luyện chế ra cường đại, dĩ nhiên cũng không cần phải khổ sở nâng cấp sau khi luyện chế như bây giờ.

Bởi vì sử dụng Linh tài cần nhiều phẩm chất cao hơn, cũng cao hơn uy năng Cổ Bảo cùng cấp bậc bình thường.

Lúc đó, có lẽ phương pháp tế luyện Pháp Bảo bản mệnh còn chưa xuất hiện hoặc là vẫn không được lưu truyền trong phạm vi lớn.

“Chỉ là Pháp Bảo cấp bậc Kim Đan thì uy năng coi như khả quan.”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, thu thập trường mâu màu xanh vào trong nhẫn trữ vật.

Bây giờ Pháp Bảo chưa hẳn khác biệt so với Cổ Bảo, Pháp Bảo bản mệnh tự có ưu thế của Pháp Bảo bản mệnh, nếu không thì cũng không thể đào thải được phương pháp luyện chế Cổ Bảo.

Lạc Nhật Kim Hồng thương trải qua những năm bồi dưỡng này, khi hắn sử dụng thì uy năng hoàn toàn mạnh hơn cả Cổ Bảo trường mâu màu xanh.

Cho nên dù có được Cổ Bảo nhưng cũng không vui sướng như trong tưởng tượng, chẳng qua có ban thưởng cũng tốt hơn là không có.

Sau khi lấy rương nhỏ bằng đồng ra, cột sáng màu hồng nhạt vẫn chưa biến mất.

Nhìn qua trụ ánh sáng này, Lưu Ngọc có chút đâm chiêu.

“Không có cự nhân băng tuyết xuất hiện nữa có lẽ cột ánh sáng này là cửa đi đến tầng tiếp theo nhỉ?”

Dùng thần thức liếc nhìn phạm vi trăm dặm xung quanh, vẫn là một vùng trời tuyết mênh mông như cũ, nhìn không thấy bóng dáng con đường nào cả, khiến người ta dễ dàng nghĩ đến cái từ “lối đi” này.

Từ bên trong cột sáng màu hồng cũng không cảm ứng ra chút dao động uy năng nào cả.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, tay phải túm thành quyền bao phủ bên trong Linh quang màu xanh thẳm, thử thăm dò đưa một cánh tay vào.

Quả nhiên, cánh tay thuận lợi tiến vào, không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Thấy một màn này, Lưu Ngọc không do dự nữa, bao quanh thân thể bằng một tầng Linh quang màu xanh thẳm sau đó cả người đi thẳng vào trong.

Bên ngoài, các thế lực lớn không biết đã đến hay chưa, nhưng không có thời gian nữa rồi, việc thăm dò bí cảnh nhất định phải nhanh!

“Vù vù…”

Dao động không gian quen thuộc lại truyền đến, không gian bốn phía dập dờn những gợn sóng vô hình, loại cảm giác được truyền tống lại được Lưu Ngọc cảm nhận rõ ràng.

Một khắc sau thì trước mắt hắn tối sầm lại.