Chương 1892 Điều kiện qua cửa(2)
Cột sáng màu hồng nhạt dùng tốc độ như ánh sáng để tiêu tán đi, mà Lưu Ngọc ở bên trong cũng đã sớm không thấy bóng dáng nữa.
Chẳng qua đúng như hắn dự đoán, hơn phân nửa tu sĩ Kim Đan đều đã trực tiếp ngã xuống ở cửa ải thứ nhất.
Bên trong một vùng trời đất đầy tuyết không biết là bao xa đang có một nữ tu áo đỏ với ngoại hình kiều mị đang đánh nhau ngang tài ngang sức với một con cự nhân băng tuyết, trong khoảng thời gian ngắn thì khó mà giải quyết được đối thủ.
Nhưng qua chừng mười mấy hơi thở, quanh người nàng ta lại truyền đến hai tiếng nổ vang, hai con cự nhân băng tuyết cỡ lớn lại xuất hiện bên trong gió tuyết cuồn cuộn.
Trông thấy một màn này, sắc mặt nữ tu kiều mị trắng bệch.
Nàng ta muốn chạy trốn, nhưng bởi vì động thiên hạn chế di chuyển bằng phi độn cho nên tốc độ bình thường không thể chạy lại cự nhân băng tuyết.
Bị ba cự nhân băng tuyết bao vây, rất nhanh nữ tu này đã gặp nguy hiểm, chẳng mấy chốc trong tuyết không có động tĩnh gì.
Cách đó hàng ngàn dặm, ở một nơi khác, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ không lâu sau khi xuất hiện đã gặp phải một cự nhân băng tuyết.
“A… a…”
Dưới vô số những mưa băng tinh, thân thể người đó trực tiếp bị băng tinh mỏng như cánh ve xuyên thủng, hóa thành những phần xương thịt lớn nhỏ không đều.
Tử vong chỉ đến trong nháy mắt, người này chỉ kịp kêu thảm một tiếng yếu ớt, sau đó đã không còn thở nữa.
Giống với loại tình huống này mới là trạng thái bình thường của Tu Tiên Giới, không cam lòng làm người bình thường mà cố gắng thông qua mạo hiểm để thay đổi vận mệnh, kết cuộc thường là chết không toàn thây!
Chỉ có số ít may mắn mới có thể bước qua từng đống xương cốt, đạt được cơ hội phi thăng.
Nhận thức rõ hiện thực, thừa nhận sự bình thường của mình có lẽ có thể sống càng lâu hơn.
Giống với tình huống của hai người, giữa trời đất đều là tuyết lại không ngừng diễn ra cảnh tượng này.
Tu sĩ có tu vi chưa đến Kim Đan thì hoàn toàn không có tư cách thăm dò, nếu mạo muội tiến vào chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Từ thanh thế của dị tượng Tử Hà có thể thấy “Tử Vi di phủ” vốn không phải là nơi tu sĩ cấp thấp có thể thăm dò, cho nên rất nhiều tu sĩ tâm trí nhanh nhạy đã biết tình huống phía sau thì lập tức lựa chọn biết khó mà lui.
Nếu không số lượng tu sĩ cấp thấp vây quanh núi nhỏ chỉ sợ còn nhiều gấp vài lần nữa.
Chẳng qua người lựa chọn tiến vào bí cảnh cũng là kết quả sau khi cân nhắc lợi hại kỹ càng, chết trên con đường đi đến trường sinh cũng có thể coi là chết cũng không tiếc nhỉ?
Dù sao nếu liều một phen, có khi sẽ có khả năng thay đổi…
Hơn nữa cho dù đạt tới cảnh giới Kim Đan, sau khi giải quyết sáu con cự nhân băng tinh sơ kỳ tam giai cũng không phải chuyện tu sĩ Kim Đan bình thường làm được, hơn phân nửa đều đã trực tiếp chết ở cửa ải đầu tiên.
Chỉ có người nổi bật trong số đó mới có thể đánh bại cự nhân băng tinh giữ cửa để tiến vào tầng tiếp theo.
Mãi cho đến khi Lưu Ngọc được truyền tống đến thì nhóm tu sĩ cùng nhau tiến vào Tử Vi di phủ đã chết hơn chín phần.
Chỉ còn lại vài tu sĩ Kim Đan hoặc đang cố gắng kiên trì, hoặc một nửa tu sĩ Kim Đan vượt qua cửa ải trước nhưng cuối cùng vẫn phải lưu lại nơi này vĩnh viễn. …
“Vù…”
Một thoáng hốt hoảng qua đi, dao động bên trong không gian dần biến mất không còn gì, cảm giác không chắc chắn chuyển đến cũng nhanh chóng thối lui như thủy triều rút.
Ngay lập tức Lưu Ngọc cũng tỉnh táo lại, một luồng nhiệt độ nóng hầm hập phả vào trên mặt.
Thân thể hắn căng thẳng, ánh mắt như tia chớp, sau đó nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, lúc này mới có thể nhìn thấy rõ hoàn cảnh ở tầng này.
Đập vào mi mắt chính là một vùng biển lửa cháy hừng hực.
Trên mặt đất không ngừng thiêu đốt từng ngọn lửa đỏ thẫm, không biết đã cháy bao lâu.
Không khí vô cùng nóng, xuyên qua từng khe hở dưới đất mà chui lên, có thể trông thấy cả nham thạch đang chậm rãi chảy xuống, và cũng không có bất cứ sự tồn tại nào của sự sống.
Cuối tầm mắt, khi thần thức đi qua những nơi này, ngoại trừ hỏa diễm chính là nham thạch.
“Thanh Dương công pháp” lấy thuộc tính Hỏa làm chủ, Lưu Ngọc nhạy bén cảm giác được, không gian bên trong có vô số Hỏa Linh khí đậm đặc hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, đơn giản tựa như thiên đường của tu tiên giả thuộc tính Hỏa!
Ngay lúc hắn dò xét, mặt đất khắp bốn phía hơi rung chuyển, đất đai vỡ ra tạo thành hai lỗ lớn cao gần trượng.
Một luồng nham thạch chảy xuôi xuống, xung quanh không biết có bao nhiêu hỏa diễm bị thiêu đốt cũng đang chảy xuống, sau đó khi hòa vào nhau lại không ngừng xảy ra biến hóa.
Ngay lập tức ra hình ra vẻ xuất hiện, đồng thời uy năng cũng không ngừng tăng lên.
Chỉ giữa khoảng ba, bốn hơi thở đã hình thành hai cự nhân dung nham khoảng bảy trượng!
Uy thế của một cự nhân dung nham còn cao hơn cự nhân băng tuyết, chỉ sợ thực lực còn mạnh hơn khá nhiều.
“Nghe đồn thời kỳ Thượng Cổ đã có một chủng tộc sinh ra từ hỏa diễm, tên gọi là “Hỏa Linh tộc”.”
“Cơ thể của tộc này đều được tạo thành từ hỏa diễm, không tồn tại bất kỳ tử huyệt nào.”
“Cự nhân dung nham này không biết có liên quan gì đến “Hỏa Linh tộc” không?”
Lẳng lặng nhìn cự nhân dung nham xuất hiện, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Đánh giết sáu con cự nhân băng tuyết mới thông qua tầng thứ nhất đi đến được chỗ này.
Muốn qua tầng tiếp theo, hắn đoán có lẽ ít nhất cũng phải đánh giết được sáu con cự nhân dung nham.
Có lẽ cũng không nhất định phải đánh giết, chỉ cần sống sót trong khoảng thời gian nhất định là đủ.
Nhưng Lưu Ngọc hiển nhiên không có thời gian chậm rãi chờ đợi!
“Grừ!”
Không ngoài dự đoán, cự nhân dung nham vừa mới thành hình đã gầm rú hối hả đánh tới.
Cùng lúc đó, hỏa diễm bốn phía đang rực cháy cũng khẽ động, biến thành đủ loại hình dạng.
Hỏa điểu, hỏa long, hỏa long quyển…
Số lượng của chúng lớn hơn rất nhiều so với những pháp thuật mà tu tiên giả có thể thi triển cùng lúc, đồng thời phạm vi tác động cũng càng rộng hơn.
Chỉ khoảng một hơi thở, phạm vi vài dặm xung quanh Lưu Ngọc đã trải rộng đủ các loại công kích bằng hỏa diễm, ánh sáng màu đỏ vô cùng chói mắt.
Dường như chỉ một lúc sau sẽ bao phủ toàn bộ hắn!
Mấy chục đạo uy năng không kém gì công kích hỏa diễm, hai con cự nhân hỏa diễm lớn cỡ sáu trượng, nếu đổi lại là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đối mặt chỉ sợ cũng phải bày thế trận chờ quân địch đến.
Nhưng khi Lưu Ngọc trông thấy một màn này thì vẫn bình tĩnh như cũ.
Từ lúc tu luyện cho đến nay, trải qua mấy trăm trận đấu pháp từ nhỏ đến lớn, chỉ với hai tên đối thủ sơ kỳ tam giai thì chưa đủ khiến hắn phải xúc động.