← Quay lại trang sách

Chương 1893 Liên tục vượt qua cả ba tầng, nửa đường rút lui?

Công kích trước mắt có thanh thế không nhỏ nhưng cuối cùng cũng không vượt ngoài trình độ sơ kỳ tam giai.

“Đêm dài lắm mộng, vẫn nên nhanh chóng thăm dò bí cảnh cho ổn thỏa.”

“Nếu bị Nguyên Anh chân quân ngăn ở bên ngoài chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.”

Vừa lóe lên ý nghĩ này, Lưu Ngọc lập tức há mồm phun ra Lạc Nhật Kim Hồng thương, pháp lực luyện thể, luyện khí cũng cùng nhau rót vào trong đó.

Trong giây lát, uy năng của thanh thương này đã bị kích phát đến trình độ nhất định, thân thương hóa thành màu trắng bạc.

Vì để khắc chế cự nhân dung nham, hắn đặc biệt vận dụng công pháp thuộc tính Băng Thủy là “pháp lực Hỏa Nguyệt” có tính khắc chế với đối thủ thuộc tính Hỏa.

Tuy nói hoàn toàn phát huy hết thực lực sẽ có thể giải quyết đối thủ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng ở bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm, Lưu Ngọc cũng không dám quá khinh thường, có thể tiết kiệm được chút pháp lực nào thì hắn sẽ tiết kiệm.

Vai phải của hắn hơi ngả về phía sau, thể lực cực kỳ cường đại tập trung ở tay phải, cơ bắp trên cánh tay phải trong nháy mắt lớn hơn một vòng.

Sau khi hoàn thành tụ lực xong thì lập tức ném thanh thương màu trắng bạc trong tay ra.

Mạnh mẽ ném một cái!

“Vù vù…”

Sau khi Lạc Nhật Kim Hồng thương vụt qua thì nhanh chóng phồng lớn lên, thoáng cái đã biến lớn chừng ba trượng, thân thương phát ra khí tức băng hàn cực hạn, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh của tầng này.

Một luồng uy thế cao hơn cả cảnh giới Kim Đan lập tức bao phủ bên trong phạm vi xung quanh, khóa chặt con cự nhân dung nham đánh đến từ bên phải.

Lúc đối phó với Yêu thú hoặc là Dị tộc, hình thái bình thường của Pháp Bảo phải biến đổi đến mức lớn nhất, nhưng không phải bởi vì để cho công kích trông ngầu hơn mà chỉ đơn giản là vì hình thể của Yêu thú hoặc Dị tộc quá lớn.

Đối với tu sĩ nhân loại mà nói đủ để tạo thành vết thương trí mạng nhưng với cơ thể to lớn của Yêu thú và Dị tộc lại chỉ như mưa bụi mà thôi.

Không làm như thế thì không đủ tạo thành lực sát thương.

Dù sao đối mặt với Yêu thú vài chục trượng mà nói, chỉ với một lỗ máu bị xuyên qua lớn chừng ngón tay thì thế nào chứ?

Chỉ cần không phải vị trí quan trọng thì ngoài đau đớn một chút cũng chẳng ảnh hưởng đến nhiều lắm.

“Vù…”

Lạc Nhật Kim Hồng thương nhanh như sấm chớp, với uy năng của thanh thương này, công kích mà hai con cự nhân dung nham phát ra dễ dàng sụp đổ, hóa thành đốm lửa nhỏ rồi từ từ tiêu tán.

Gần như ngay khi rời khỏi tay, trường thương màu trắng bạc đã trúng vào con cự nhân dung nham bên phải.

Có lẽ theo bản năng chiến đấu, vừa cảm ứng được nguy hiểm đến gần, nó còn biết nâng hai tay ngăn lại trước người.

Nhưng đối mặt với uy năng không gì sánh bằng của Lạc Nhật Kim Hồng thương, điều này cũng không phải là bảo hộ hữu hiệu gì.

Trường thương dài khoảng ba trượng màu trắng bạc tựa như đâm trúng một tờ giấy trắng, trực tiếp xuyên qua hai tay trông như da dày thịt béo kia, sau đó mũi thương, thân thương cũng lần lượt xuyên vào.

Ngay lập tức uy năng cấp độ cao hơn tam giai bình thường đã bộc phát bên trong cơ thể nó.

“Bùm bùm bùm…”

Một thoáng qua đi, con cự nhân dung nham bên phải đã chia năm xẻ bảy, vô số mảnh vụn hỏa diễm đã bắn ra khắp nơi.

Những tàn tích còn sót lại tại chỗ đã bị ảnh hưởng bởi băng hàn, hỏa diễm đang thiêu đốt nhanh chóng bị dập tắt, thậm chí còn hình thành một lớp băng tinh mỏng mịn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, thật ra sau khi đánh giết con cự nhân dung nham này xong, Lạc Nhật Kim Hồng thương bắn ngược về cũng chỉ tốn khoảng một cái chớp mắt.

Sau khi giải quyết xong mục tiêu này, dưới sự điều khiển linh hoạt của Lưu Ngọc, thanh thương này lại xoay chuyển giống như sấm chớp mà bắn về phía con cự nhân dung nham bên trái.

“Bộp bộp bộp.”

Cơ thể cao khoảng sáu trượng vô cùng nặng nề nhưng tốc độ của cự nhân dung nham lại không chậm, chỉ khoảng một hơi ngắn ngủi đã vượt qua khoảng trăm trượng, cách Lưu Ngọc lại chỉ vài trượng.

Nó nhảy lên thật cao rồi vung vẩy song quyền sau đó hung hăng nện xuống, nhằm biến con “côn trùng” trước mặt thành thịt vụn.

Nhưng vật này còn chưa kịp phản ứng thì tiếng xé gió phía sau đã vang lên.

“Vù vù…”

“Phốc.”

Một hơi lạnh lẽo đột nhiên nở rộ tại lồng ngực của nó, sau đó một đầu trường thương màu bạc đã nhô ra từ lồng ngực nó, phá vỡ thành một lỗ thủng có chạm đến tim khoảng nửa trượng.

Bất kể có là sinh linh gì dù sinh mệnh lực có cường đại như yêu thú nhưng nhận một vết thương nghiêm trọng như thế này thì hành động cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng con cự nhân dung nham dường như không bị thương tích gì, động tác không hề dừng lại, song quyền vẫn liên tục rơi xuống chỗ Lưu Ngọc.

Khoảng cách của cả hai còn chưa tới ba trượng.

Một khắc sau, uy năng của Lạc Nhật Kim Hồng thương đã khiến động tác của vật này cứng đờ.

“Bùm bùm bùm…”

Bên trên đầu thương vô cùng sắc bén lóe lên quang hoa màu trắng bạc, vật này thoáng cái đã bị chia năm xẻ bảy, các đoạn xương cốt cũng bắn loạn khắp nơi.

“Phốc…”

Một vòng Hỏa Thuẫn màu xanh hiện ra trước người, ngăn cản những đoạn xương cốt bắn về phía mình, trong mắt Lưu Ngọc thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.

Có lẽ sau một kích dùng toàn lực, sức mạnh không thể tích tụ lại ngay được nên khiến uy năng có chút giảm xuống, cự nhân dung nham này cũng không hoàn toàn chết đi.

Những “đầu lâu” kia vẫn như cũ bò đến chỗ Lưu Ngọc, tựa như không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không bỏ qua.

“Bộp bộp…”

Nhưng ngay sau đó đã có liên tục mấy cú đá ầm ầm rơi xuống hoàn toàn nghiền nát đầu lâu của nó.

Đến tận lúc này, hỏa diễm mới chậm rãi dập tắt, cũng không thấy động tĩnh gì nữa.

Trước sau nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai hơi thở, trận chiến đấu này đã kết thúc, chẳng qua trong lòng Lưu Ngọc lại không có chút xíu vui vẻ nào.

Với thực lực bây giờ của hắn, mục tiêu của tầng này đã không thể gọi là đối thủ, hoàn toàn có thể như học sinh nhị giai đánh học sinh tiểu học tơi bời.

“Sinh mệnh lực thật ngoan cường.”

“Tu sĩ Kim Đan trung kỳ bình thường dù miễn cưỡng vượt qua tầng thứ nhất, chỉ sợ cũng phải mệt mỏi ở tầng này.”

“Để truyền thừa mà nói độ khó đúng là có hơi quá cao.”

Lưu Ngọc nhìn qua những đoạn xương cốt đầy đất cùng với những chỗ bị thủng, trong lòng hắn yên lặng suy nghĩ.

Dựa theo thực lực của cự nhân dung nham, hắn đoán ít nhất phải là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mới có thể thông qua cửa ải này.

Đương nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ đối với những tu sĩ như hắn, thực lực cũng phải cao hơn các tu sĩ cùng cảnh giới nhiều.