← Quay lại trang sách

Chương 1894 Liên tục vượt qua cả ba tầng, nửa đường rút lui? (2)

Chẳng qua sự tồn tại của “Tử Vi di phủ” tràn ngập sự trùng hợp như vậy cho nên không thể nào có chuyện nhiều nhân vật lợi hại như thế đi ngang qua.

Trước khi tiến vào Lưu Ngọc đã quan sát vài lần, ngoại trừ tu sĩ Nguyên Thủy Ma Tông ra thì những tu sĩ đến trước đó đều là “căn cơ bình thường”.

Vì để giết kẻ xông vào, những cự nhân dung nham sẽ phấn đấu không để ý đến sống chết, dù bản thân bị hủy diệt cũng sẽ không tiếc.

Điều này dù là tử sĩ cũng khó mà làm được.

Dù sao có trung thành vô hạn, nguyện ý kính dâng sinh mệnh cho chủ nhân nhưng cuối cùng tử sĩ cũng là sinh linh, bên trong bản năng vẫn tồn tại một tia hy vọng có thể trở ra an toàn.

Sau khi giết chết hai con cự nhân dung nham, cũng không có cột sáng xuất hiện, Lưu Ngọc hiểu rõ muốn thông qua tầng này có lẽ còn phải đánh giết càng nhiều hoặc là sống ở đây một khoảng thời gian.

Lấy bản thân là trung tâm, hắn dùng thần thức liếc nhìn phạm vi trăm dặm xung quanh đều không thấy có chỗ nào thần kỳ.

Ngoại trừ “đánh giết” và “sống sót” ra thì hắn có muốn tìm đường ra khác cũng không có manh mối gì, không bằng tiết kiệm chút thời gian và sức lực, thế là hắn dứt khoát đứng tại chỗ lẳng lặng đợi.

“Ầm.”

Quả nhiên chỉ khoảng vài hơi thở qua đi, bốn phía lại truyền đến động tĩnh.

Động dung nham di chuyển, hỏa diễm bay múa, liên tiếp có ba con cự nhân dung nham đã hình thành trong một lúc ngắn ngủi.

Lần này không chờ bọn họ phát động công kích, Lạc Nhật Kim Hồng thương vờn quanh Lưu Ngọc đã hơi động sau đó bắn ra ngoài như sấm chớp.

“Vù…”

Mang theo uy năng vượt qua tam giai, trường thương với Linh quang màu trắng bạc khẽ lưu chuyển, phát ra tiếng gió cực kỳ nhỏ.

Những nơi nó đi qua truyền đến từng trận gió lạnh thấu xương.

Gần như chỉ một thoáng, đầu thương cực kỳ sắc bén dù không chui ngập vào trong cơ thể con cự nhân dung nham ở gần nhất nhưng sức lực phát ra lại vô cùng kinh khủng.

“Bùm!”

Nương theo tiếng oanh minh chấn động khắp nơi, cơ thể khổng lồ của con vật này đã chia năm xẻ bảy, hóa thành từng mảnh nhỏ bắn ra bốn phía.

Dưới sự ảnh hưởng cực hàn, hỏa diễm trong phạm vi xung quanh đã bị dập tắt, cự nhân dung nham này cũng không còn động tĩnh nữa.

Về phần hai con cự nhân dung nham khác vốn không có ý cứu viện đồng bạn, đang nhanh chóng lao về phía Lưu Ngọc.

“Tật.”

Hai tay Lưu Ngọc bấm pháp quyết, giọng điệu lạnh lùng phun ra một chữ.

Ngay sau đó Lạc Nhật Kim Hồng thương đã linh hoạt xoay chuyển sau đó bắn về phía một con cự nhân dung nham khác.

Tiếp theo đó hắn lại thúc đẩy Pháp Bảo bản mệnh nhẹ nhàng giải quyết cả ba con cự nhân dung nham.

Với cảnh giới cực cao này, công pháp còn mạnh, Pháp Bảo lợi hại, nghiền ép vài Dị tộc sơ kỳ tam giai thật sự là rất đơn giản.

Cho dù là cấp độ tam giai thì thực lực của hai bên cũng khác biệt rất lớn, trừ phi đạt đến trình độ số lượng nhất định, nếu không Lưu Ngọc cũng không hề sợ chút nào.

Dù sao với thực lực của bản thân hắn lúc này, có thể điều khiển Pháp Bảo thượng thừa mà không chút tổn thương, đồng thời còn có đủ loại thủ đoạn khắc chế đối thủ.

Cũng không lâu lắm, chỗ cách Lưu Ngọc không xa lại truyền đến động tĩnh, bốn con cự nhân dung nham xuất hiện trong khoảng hai hơi thở, rồi vẫn bị Lạc Nhật Kim Hồng thương giải quyết nhẹ nhàng như thế.

Từ đầu đến cuối, cơ thể của hắn cũng chẳng hề nhúc nhích tí nào.

“Bùm!”

Sau khi giải quyết được tám con cự nhân dung nham, cuối cùng đã không xuất hiện đối thủ mới, trên bầu trời rủ xuống một màn ánh sáng màu tím.

“Độ khó tầng thứ hai vậy mà khó khăn hơn tầng thứ nhất nhiều nhỉ?”

“Chỉ với cự nhân dung nham đã có thực lực cao hơn cự nhân băng tuyết khá nhiều, huống chi số lượng còn nhiều hơn hẳn hai con.”

“Với độ khó kiểu này, chỉ sợ Kim Đan hậu kỳ bình thường cũng ứng phó không được.”

“Xem ra cuối cùng ý nghĩ thu hoạch lúc trước đã thất bại, với thực lực của những tu sĩ kia, dù may mắn thông qua tầng thứ nhất thì cũng sẽ ngã xuống ở tầng thứ hai này thôi.”

“Có lẽ sẽ có vài người như vậy, miễn cưỡng vượt qua đến tầng thứ ba, chẳng qua với tình huống độ khó đang tăng lên trước mắt, tầng thứ ba tuyệt đối không thể thông qua nữa.”

“Cho dù có ngoại lệ cũng tuyệt đối không thể đuổi theo tốc độ qua cửa của mình, mình tuyệt đối không thể vì chút thu hoạch này mà chờ đợi thêm, dù sao thời gian càng kéo dài thì nguy hiểm sẽ càng lớn.”

“Sau này chỉ còn đám tu sĩ Nguyên Thủy Ma Tông…”

Dự đoán độ khó của tầng hai xong, trong lòng Lưu Ngọc yên lặng suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến tu sĩ Nguyên Thủy Ma Tông.

Nhớ lại luồng Linh áp cảm ứng được trước khi tiến vào, sắc mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm trọng.

Nhìn qua cột sáng trên bầu trời, trong đầu Lưu Ngọc hiện ra đủ loại suy nghĩ.

Lần này thông qua nhưng trong cột sáng lại không có vật gì, dường như không có ban thưởng nào cả.

Chẳng qua hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao loại đồ vật ban thưởng cũng đều do tâm trạng của chủ động phủ, không nhất định theo quy luật nào.

Vẫn dùng Pháp Bảo thăm dò trước sau khi thấy không có công kích gì lại dùng cánh tay thử.

Cuối cùng khi xác nhận hoàn toàn an toàn, Lưu Ngọc được bao bọc trong Linh quang màu xanh cẩn thận bước vào Truyền Tống trận.

Một khắc sau, ý thức của hắn có chút hoảng hốt, một luồng cảm giác truyền tống quen thuộc lại truyền đến. …

“Linh khí thuộc tính Lôi thật là nồng!”

Trước tiên hắn lan tràn thần thức và Linh Giác ra, rồi hắn âm thầm cảm thán trong lòng.

Đã có chuẩn bị từ sớm nên trong lòng cũng không quá ngạc nhiên.

Dưới chân vẫn là mặt đất vô cùng vững vàng như cũ, nhưng bầu trời đen nhánh lại bị mây đen che phủ, thỉnh thoảng sẽ truyền đến từng đạo lôi đình màu lam hoặc màu tím lấp lánh.

Bởi vì Linh khí thuộc tính Lôi quá nồng, đã phá vỡ cân bằng Ngũ Hành cơ bản, cho nên ngoại trừ thực vật có thể thích ứng với thuộc tính Lôi thì hiếm lắm mới có cỏ cây có thể sinh trưởng được.

Phóng tầm mắt ra nhìn xung quanh, đất đai màu vàng trụi lủi cằn cỗi, dùng thần thức đảo qua phạm vi hơn trăm dặm xung quanh cũng chỉ có vài cây cối với hình thù quái dị.

Hai tầng trước cũng như thế, nên đối với loại tình huống này, Lưu Ngọc không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Sự vận động của tự nhiên có sự cân bằng của nó, ngay cả trong một số môi trường tưởng chừng như khắc nghiệt, sự cân bằng của Ngũ Hành vẫn sẽ tồn tại như thường, cho nên mới có thể sinh ra vài sinh mệnh và sinh linh tồn tại.

Nhưng loại hoàn cảnh cực đoan như “Tử Vi di phủ” thì cơ bản đã phá vỡ thế cân bằng của Ngũ Hành, sinh mệnh và sinh linh bình thường rõ ràng không thích hợp để sinh tồn.

Dù là tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ sau một lúc không thích ứng được hoàn cảnh thì cuối cùng vẫn sẽ chết đi.