Chương 1895 Liên tục vượt qua cả ba tầng, nửa đường rút lui? (3)
Có kinh nghiệm từ hai tầng trước, Lưu Ngọc không tiếp tục di chuyển khắp nơi mà vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa chờ đợi thủ vệ nơi này đến.
“Két…!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, không để hắn chờ đợi lâu, nương theo tiếng động vô cùng khí thế, hai đạo Linh quang màu tím đã phá không mà lao xuống.
Bên trong Linh quang màu tím là hai con yêu cầm cực kỳ bất phàm, giương hai cánh ra chừng khoảng hai thước, mỏ chim khá ngắn và nhỏ nhưng hai bên đều có răng nanh, lông vũ trông rất sinh động xinh đẹp cực kỳ.
Uy thế phát ra tăng vọt đến sơ kỳ tam giai đỉnh phong!
Chỉ có điều yêu thú này không có chút sự sống nào so với cự nhân dung nham và cự nhân băng tuyết trước đó.
Hình thể được cấu tạo từ lượng lớn lôi đình mà thành, dưới thủ đoạn của tu tiên giả mà hành động, cũng có được trí năng nhất định.
“Chim cắt Thiểm Điện.”
“Dựa theo ghi chép, đây là Yêu thú thuộc tính Lôi giống như “Hàn Thiên Ưng”, bản thân nó đều có huyết mạch Linh yêu.”
“Huống hồ còn là phi cầm, so với cự nhân băng tuyết và cự nhân dung nham của hai tầng trước thì càng khó đối phó hơn nhiều.”
Trông thấy yêu cầm này, trong lòng Lưu Ngọc lập tức hiện ra thông tin về nó.
Chẳng qua cẩn thận mà tính thì trông con chim cắt Thiểm Điện này có thể cử động tốt nhưng thật ra nó đã chết rồi.
Cho nên hơn phân nửa tập tính và nhược điểm khi còn sống đã không thể dùng làm tham khảo nữa rồi.
“Xem ra cũng giống như người thủ quan của hai tầng trước, yêu thú này cũng không có tử huyệt.”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngoại trừ mình và tu sĩ Nguyên Thủy Ma Tông thì những tu sĩ thăm dò bí cảnh khác cuối cùng đều sẽ sụp đổ ở cửa này.”
“Nếu không có con đường khác.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Dưới đủ loại suy nghĩ khác nhau nhưng chỉ diễn ra trong giây lát, chẳng qua hắn vẫn không động thủ, hai con chim cắt Thiểm Điện vừa xuất hiện đã bắt đầu phát công kích trước tiên.
“Tích tích tích…”
Bọn chúng mở rộng mỏ chim, bên trong cái miệng nho nhỏ kia vậy mà có thể phun ra từng đạo lôi đình màu tím nhạt cao khoảng nửa trượng, bắn liên tiếp không ngừng về phía mục tiêu.
Tốc độ lôi đình thì nhanh đến cỡ nào?
Khoảng cách giữa hai bên là hơn mười dặm nhưng chỉ nửa hơi thở thì từng đạo lôi đình màu tím nhanh như tia chớp đã lần lượt tiến vào phạm vi nửa dặm xung quanh Lưu Ngọc.
Nhưng cũng may là trước khi lôi đình giáng xuống, từng ngọn lửa màu xanh đã thoát ra khỏi tay áo của Lưu Ngọc, ngưng tụ thành một bức tường lửa màu xanh ngăn ở trước người.
Thời gian không sớm cũng không muộn, nắm chắc không thiếu giây nào!
“Rầm rầm rầm!”
Những tiếng chấn động liên tiếp vang lên, không ngừng vang lên bên tai.
Dưới sự oanh tạc của hơn mười đạo lôi đình màu tím, Hộ Thể Diễm Thuẫn mà cự nhân băng tuyết và cự nhân dung nham chưa từng làm cho rung chuyển nay đã có thể thấy truyền đến từng vòng gợn sóng.
Trong lúc nhất thời, khí tức lôi đình nồng đậm lập tức tràn ngập bốn phía quanh Lưu Ngọc.
“Lại có được uy năng cỡ này ư, mặc dù hai con chim cắt Thiểm Điện chỉ là sơ kỳ tam giai nhưng uy năng công kích đã có thể so với pháp thuật trung phẩm tam giai.”
“Tần suất công kích dường như cũng cao hơn trong ghi chép để lại.”
“Xem ra chủ của động phủ đúng là cao minh trong việc cải tạo nơi này, tiêu trừ không ít nhược điểm của đám yêu thú này.”
Hắn yên lặng nghĩ thầm, thần thức vẫn luôn khóa chặt hai con chim cắt Thiểm Điện, nhưng lại không có cách nào thăm dò vào trong tầng mây bên trên.
Lưu Ngọc đã thử qua, bản thân cũng không thể nào bay lên, hoặc là nói để bay lên phải gặp rất nhiều hạn chế.
Mà bay lên chậm trễ thì lại né tránh không tiện, không bằng đợi bên dưới mặt đất bản thân cũng linh hoạt hơn.
Khác với cự nhân băng tuyết và cự nhân dung nham có lẽ yêu cầm này có năng khiếu hơn, hai con chim cắt Thiểm Điện cũng không dự định đến gần vật lộn với Lưu Ngọc.
Sau khi đến gần khoảng hai mươi dặm, bọn chúng bay lượn xung quanh không ngừng, trong miệng thỉnh thoảng lại phun ra từng đạo lôi đình màu tím.
Quan trọng hơn chính là hai con chim cắt Thiểm Điện này còn biết phối hợp với nhau, một trái một phải tách nhau công kích, khiến hắn không thể không tiến hành phòng ngự tách biệt.
Mặc dù áp lực vẫn không lớn nhưng biểu hiện kiểu này vẫn tốt hơn so với hai thủ hộ của hai tầng trước.
Hơn nữa thường sau ba lượt công kích thì hai con chim cắt Thiểm Điện này còn có thể phun ra một lôi cầu màu tím đậm.
Thuộc tính Lôi vốn được xưng là công pháp công kích, lôi cầu màu tím đậm đã vượt qua nhiều pháp thuật trung phẩm tam giai, uy năng có thể đạt thẳng đến thượng phẩm tam giai.
Không có thiên phú thần thông cũng xem như đền bù được ở một mức độ nào đó.
Có phương thức công kích loại lôi cầu màu tím đậm này khiến hai con chim cắt được luyến chế đã mạnh chẳng thua gì khi chúng nó còn sống.
Chẳng qua yêu cầm này mạnh hơn thì cuối cùng vẫn chỉ là sơ kỳ tam giai, sau vài vòng quan sát đã hiểu rõ về thực lực của chúng, Lưu Ngọc cũng không định kéo dài thêm làm gì.
Hoa văn hình tròn trên lồng ngực lập tức lấp lánh, khí huyết trong cơ thể phồng lên, pháp lực luyện thể, luyện khí rót vào trong Lạc Nhật Kim Hồng thương, khiến lúc này thân thương như hóa thành màu kim hồng.
Một thoáng sau đó, thân thể Lưu Ngọc khẽ động tựa như giương cung để bắn điêu, cầm trường thương dài trong tay dùng sức ném ra.
“Vèo vèo…”
Dưới tình huống cả luyện thể và luyện khí cùng phát huy, Lạc Nhật Kim Hồng thương mang theo uy năng đủ khiến bất kỳ tu sĩ Kim Đan này đều phải hoảng hốt sợ hãi, ngay lập tức nó đã vượt qua khoảng cách mười tám dặm.
Có thể thấy sắp lấy mạng của một trong hai con chim cắt Thiểm Điện.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, phạm vi vỗ cánh của chúng lại lớn hơn, dùng tốc độ cực nhanh bay ra hơn vài dặm nữa.
Dựa theo lẽ thường mà nói, một thương này phóng ra đã thất bại.
Nhưng mặc kệ tốc độ bay của nó có bao xa, dĩ nhiên cũng không thể nhanh hơn Pháp Bảo, huống chi còn dưới sự điều khiển kỳ diệu của Lưu Ngọc.
Giây tiếp theo, Lạc Nhật Kim Hồng thương thực tiếp chuyển một phát theo quán tính không đáng kể lắm, dưới tình huống tổn thất cực kỳ nhỏ đã tiếp tục đuổi theo con chim cắt Thiểm Điện này.
Một đuổi một chạy xảy ra trong giây lát, chỉ một thoáng đã có thấy được kết quả.
“Vù…”
Trường thương màu kim hồng xuyên qua, trên thân thể của con chim cắt khi giương thẳng hai cánh có thể đạt đến hai thước lập tức xuất hiện một lỗ thủng cực lớn, lập tức cứng ngắc tại chỗ.
“Ầm!”