Chương 1896 Liên tục vượt qua cả ba tầng, nửa đường rút lui? (4)
Ngay lập tức sức lực cực kỳ cường đại bộc phát, ngay sau đó thân thể yêu thân này đã chia năm xẻ bảy, hóa thành từng đạo lôi đình màu tím tiêu tán trong trời đất.
Sau một kích dùng toàn lực, uy năng của Lạc Nhật Kim Hồng thương bị tiêu hao khá nhiều, Linh quang quanh thân thương đã ảm đạm hơn một nửa.
Nhưng do mấy đạo pháp quyết còn lưu lại, Linh quang trên thân thương lập tức lóe lên rồi khôi phục như lúc ban đầu, sau đó tiếp tục vọt đến chỗ một con chim cắt Thiểm Điện khác.
Mà Lưu Ngọc thì đứng yên tại chỗ, chỉ dựa vào Hỏa Thuẫn màu xanh mà vẫn nhẹ nhàng ngăn cản được lôi đình màu tím kia.
Mặc kệ tốc độ của chim cắt Thiểm Điện có nhanh bao nhiêu, từ đầu đến cuối đều không thể nhanh hơn Pháp Bảo, dĩ nhiên bị Lạc Nhật Kim Hồng thương nhanh chóng đuổi kịp, sau đó cũng không cần hắn lo lắng nữa.
“Ầm!”
Chỉ khoảng nửa hơi thở, giữa không trung lại truyền đến tiếng ầm vang lần nữa, con chim cắt Thiểm Điện thứ hai cũng bị giải quyết.
Loại yêu cầm này đặt bên trong Yêu tộc thì được coi là ưu tú, thậm chí có thể so được với “Hàn Thiên Ưng”.
Nhưng với Lưu Ngọc mà nói thì giải quyết cũng không khó lắm.
Vòng đầu tiên là hai con, trước sau tốn khoảng sáu hơi thở, vòng thứ hai ba con, trước sau cũng chỉ tốn ba hơi thở, vòng thứ ba là bốn con, thời gian tổn hao cũng chỉ chừng ba, bốn hơi thở.
Chín con chim cắt Thiểm Điện tính cả chờ đợi đã phải chờ hơn ba mươi hơi thở.
Về phần tại sao lúc đầu lại tốn thời gian, cũng chỉ bởi vì Lưu Ngọc kiên nhẫn tìm hiểu về thực lực của bọn chúng.
Cho dù tộc nhân băng tuyết và cự nhân dung nham đều mạnh, nhưng vẫn ở trạng thái nghiền ép tuyệt đối lẫn nhau, số lượng đơn thuần gia tăng chỉ một, hai con nhưng kết quả vẫn không thay đổi gì.
Dù sao bọn chúng cũng không giống sinh linh, không có đủ loại át chủ bài bảo mệnh, lại càng không có ý nghĩ chạy trốn.
Cho dù né tránh được nhất thời nhưng chỉ cần nhiều hơn một loại mệnh lệnh mà thôi.
“Rầm rầm…”
Ngay lúc bốn con chim cắt Thiểm Điện của vòng thứ ba được giải quyết, mây đen trên trời với phạm vi nhất định đã nhanh chóng tiêu tán, xuất hiện ra một lỗ hổng cực lớn không theo quy tắc này.
Xuyên thấu qua lỗ hổng có thể trông thấy bầu trời màu vàng nhạt phía sau.
Cùng lúc đó, chấn động nho nhỏ từ trên trời cũng xuất hiện.
Đợi khi Lưu Ngọc phản ứng lại, lúc thần thức đảo tới thì hai cột sáng một trắng một vàng đã xuất hiện ở cách đó không xa.
Trong đó cột ánh sáng màu vàng có xuất hiện một cái rương nhỏ bằng đồng đang lơ lửng.
“Dựa theo kinh nghiệm trước đó, cột sáng màu vàng này có lẽ cột sáng di chuyển đến tầng tiếp theo.”
“Về phần cột sáng màu trắng này…”
Không hành động trước mà Lưu Ngọc chỉ nhìn qua cột sáng màu trắng rồi nhíu mày suy nghĩ.
Nghĩ đến thông qua ban thưởng và từng tầng nguy hiểm “đường đường chính chính”, hắn bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ.
“Với đủ loại vết tích để thấy rõ, chủ của động phủ này có lẽ theo chính đạo.”
“Cột sáng này có thể là “lối ra” để rời đi không?”
“Người có thể xông qua ba cửa ải, ở trình độ nào mà nói thì đã có giá trị nhất định.”
“Có lẽ độ khó của cửa ải phía sau quá cao nên chủ động phủ không đành lòng làm khó tu sĩ, chết không chút rõ ràng ở chỗ này cho nên nửa đường mới đưa ra lựa chọn rời đi chăng?”
Càng nghĩ, Lưu Ngọc càng cảm thấy khả năng này không nhỏ.
Dù sao thời kỳ Thượng Cổ bởi vì có được càng nhiều tài nguyên tu tiên còn có thể uy hiếp vạn tộc nên nhân tộc cũng có thể dùng cách này đoàn kết lại.
Nói đơn giản thì chính là “tập tục” thì đúng hơn.
Vừa nghĩ như thế,“lối ra” là cột sáng màu trắng trở thành khả năng khá lớn.
Nhưng nghĩ lại bởi vì khó khăn mà từ bỏ có thể bị coi là một loại thiếu hụt nào đó, vì để an toàn cho động phủ hay động thiên mà việc bước vào cột sáng màu trắng trở thành bị “đào thải” không nhỉ?”
Trong lòng đang phỏng đoán theo xu hướng xấu nhất, đoán xem cột sáng màu trắng có phải là cạm bẫy hay không.
Chẳng qua nghĩ đến từ lúc tiến vào “Tử Vi di phủ” đến nay, chưa bao giờ gặp phải ám chiêu gì, Lưu Ngọc vẫn tương đối muốn chọn nửa đường rời khỏi, không phải cạm bẫy gì cả.
Dựa theo đủ loại dấu hiệu, chủ động phủ không giống loại người kia lắm, trước khi chết còn tràn ngập oán hận với tu sĩ trẻ tuổi.
Ở ngay tầng ba gặp phải đề khó, mặc dù độ khó chỉ cao hơn một chút nhưng vẫn có tính chất khảo nghiệm.
Dù sao nếu có bảo vật thật thì sao tu sĩ bình thường có thể không nhận kia chứ?
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Ngọc dần yên ổn lại, lập tức xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía rương đồng nhỏ bên trong cột sáng màu vàng.
Đối với cái này, hắn trái lại có hơi chờ mong, hy vọng có thể thu được từ đó một món Cổ Bảo có thể dùng được.
Cũng giống trước đó, hắn dùng Lạc Nhật Kim Hồng thương lấy rương đồng nhỏ ra, sau đó mở ra xem từ phía xa.
“Két két…”
Sau khi xác định không có nguy hiểm gì, lúc này Lưu Ngọc mới nhích đến gần, trông thấy đồ vật thật trong hộp.
Chỉ thấy trong rương đồng nhỏ có một cái áo choàng màu tím.
Bên trên áo choàng gấp gọn chừng bàn tay còn có Linh quang lưu chuyển, nhìn qua trông vô cùng bất phàm.
Bên ngoài còn có một hoa văn thêu hình con chim cắt Thiểm Điện, sống động như thật.
“Áo choàng.”
Mắt Lưu Ngọc sáng lên, cầm áo choàng màu tím trong tay xem xét.
“Mặc dù yêu thân của chim cắt Thiểm Điện tương đối yếu kém, nhưng phương diện công kích lại là số một số hai bên trong nhóm huyết mạch Linh yêu, tốc độ bay có thể nhanh hơn một bậc so với Hàn Thiên Ưng.”
“Phẩm chất của bảo vật này là thượng giai, dường như là được luyện chế từ lông vũ chim cắt Thiểm Điện tứ giai, tốc độ bay dĩ nhiên không tầm thường.”
Quan sát một hồi, nhận ra áo choàng màu tím vô cùng bất phàm, trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng.
Theo tốc độ bay hiện tại của bản thân, tối đa có thể đạt mỗi canh giờ là bốn ngàn dặm, mà Pháp Bảo “Hắc Phong sí” cũng có thể cung cấp thêm trợ lực càng nhỏ hơn.
Dù sao tốc độ bay đã đủ cao, dưới tình huống trợ lực không đổi, trợ giúp đương nhiên càng ngày càng nhỏ.
Mà vật liệu dùng để luyện chế Hắc Phong sí lúc trước chính là từ Hàn Thiên Ưng trung kỳ tam giai, đã không có không gian gia tăng thêm nữa.
Mà Cổ Bảo áo choàng màu tím đúng là kịp thời bổ sung được lỗ hổng này.
Phẩm chất cao hơn Hắc Phong sí, thôi động có thể đẩy tốc độ bay càng cao hơn, hơn nữa bởi vì là Cổ Bảo dù trước kia đã bị người khác dùng qua nhưng sau khi Lưu Ngọc luyện hóa thì hiệu quả sử dụng vẫn không giảm bao nhiêu.
“Không tệ, không tệ.”
Có được áo choàng màu tím, tâm trạng Lưu Ngọc thật sự rất tốt.
“Tử Điện.”
“Áo choàng Tử Điện ư?”
Ở góc trái trên bề mặt áo choàng màu tím, Lưu Ngọc tìm ra hai chữ nho nhỏ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây chính là tên của món bảo vật này.
Trở tay thu áo choàng Tử Điện vào trong nhẫn trữ vật, hắn vô cùng chờ mong biểu hiện của bảo vật này về sau.