← Quay lại trang sách

Chương 1897 Hai món Cổ Bảo, mạo hiểm lựa chọn

Tốc độ bay được nâng cao thì chỗ tốt càng nhiều, tiến được lùi được, khi đối mặt với Nguyên Anh chân quân vẫn có cơ hội trốn thoát nhiều hơn.

Vui sướng ngắn ngủi qua đi, Lưu Ngọc cũng không quên bản thân đang ở đâu, trên mặt lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.

Lập tức xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía cột sáng màu vàng.

Với thực lực của hắn, nếu dựa theo độ khó của ba tầng trước đó mà xem thì thông qua vài tầng nữa cũng không thành vấn đề.

Đã có được thứ tốt như “áo choàng Tử Điện”, đương nhiên không cam lòng cứ thế rời đi.

Sau khi thăm dò một phen, xác nhận cột sáng di chuyển an toàn, Lưu Ngọc mới bao phủ toàn thân bằng Linh quang màu xanh thẳm rồi đi vào.

“Nếu độ khó tăng vọt lên vài lần, mặc dù trước mắt còn có thể dễ dàng đối phó nhưng mình cũng không thông qua được bao nhiêu tầng nữa.”

“Hy vọng “Tử Vi di phủ” này không có quá nhiều cấp độ nhỉ?”

“Nếu không cũng có chút khó khăn…”

Trước khi truyền tống, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, đáy mắt hiện ra chút lo lắng.

Mặc dù ba tầng trước hắn có thể dễ dàng đối phó, nhưng độ khó nếu thật sự tăng vọt lên, thật sự dựa theo tên gọi ba mươi ba tầng “tam thập tam thiên” thì cuối cùng hắn cũng sẽ sụp đổ vào một tầng nào đó.

Thật sự đến hoàn cảnh như vậy, Lưu Ngọc cũng chỉ có thể sử dụng “Phá Bại kiếm”, thử một kích của Linh Bảo xem coi có thể công phá động thiên rời đi hay không.

Dù sao dựa theo suy đoán của hắn,“Tử Vi di phủ” này được xây dựng từ thời kỳ Thượng Cổ, cho dù chủ của động phủ là tu sĩ Hóa Thần, nhưng mấy chục vạn năm trôi qua rồi rất nhiều bố trí đã xuất hiện lỗ hỏng.

Mà với thực lực hiện giờ của hắn, thôi động Phá Bại kiếm phát ra một kích vẫn cực kỳ khả quan, phương pháp này thật sự có thể dùng được.

“Chẳng qua với tình huống ba tầng này thì phía sau cũng có chuyện nửa đường rời khỏi…”

Vừa lóe lên ý nghĩ này, trước mắt Lưu Ngọc tối sầm lại, ý thức hốt hoảng, cảm giác truyền tống quen thuộc lại xuất hiện lần nữa.

Khi tỉnh táo lại lần nữa bản thân đã ở trong thế giới lấy Linh khí thuộc tính Kim làm chủ.

Chỉ vài hơi qua đi, bốn phía lại xuất hiện động tĩnh, thủ hộ nhanh chóng xuất hiện.

Uy thế cũng tăng vọt lên đến trung kỳ tam giai!

Chẳng qua loại thực lực này với Lưu Ngọc mà nói thì vẫn giải quyết đơn giản như cũ.

Hai đạo luyện thể, luyện khí đồng thời phát huy, vẫn tạo thành hiệu quả nghiền ép như cũ.

Trước sau tốn chừng năm mươi hơi thở, xử lý chín thủ hộ trung kỳ tam giai, tầng thứ tư cũng thuận lợi thông qua, trên trời lại xuất hiện dao động lần nữa.

Ngay lúc thần thức phản ứng kịp thì một cột sáng màu xanh di chuyển bất chợt xuất hiện trước mặt.

Chỉ là lần này lại không có ban thưởng qua cửa.

Vẻ mặt Lưu Ngọc không chút biểu cảm, sau khi xác định không có nguy hiểm thì lại đi vào bên trong cột sáng di chuyển, tiến vào tầng tiếp theo của thế giới.

Người thủ hộ tầng thứ năm thực lực cũng tăng hơn trước một bậc nhỏ.

Nếu so thực lực của thủ hộ mà dựa theo cảnh giới Luyện Khí của tu tiên giả thì được chia thành chín bậc nhỏ khác.

Như vậy tầng một là cự nhân băng tuyết, có thể tương đương với tầng một Kim Đan, tầng thứ hai là cự nhân dung nham có lẽ tương đương với tầng thứ hai Kim Đan, tầng thứ ba là chim cắt Thiểm Điện thì tương đương với tầng thứ ba Kim Đan.

Tầng thứ tư, tầng thứ năm thì tương đương với Kim Đan tầng thứ bốn và Kim Đan tầng thứ năm.

Đương nhiên bởi vì trải qua cải tạo của tu sĩ Thượng Cổ nên không tồn tại tử huyệt cùng với thiên phú của riêng từng chủng tộc mà thực lực của người thủ hộ không thể dùng cảnh giới để bàn luận được.

Cho dù là cự nhân băng tuyết tầng thứ nhất thực lực cũng chỉ hơi yếu hơn tu sĩ Kim Đan bình thường mà thôi.

Dựa theo xu thế tăng dần độ khó trước đó, tầng thứ chín cần chém giết thủ hộ có lẽ ít nhất cũng phải là chín khôi lỗi hoặc Dị tộc tam giai đỉnh phong.

Lưu Ngọc dự đoán cực hạn của mình có lẽ được tầng chín, tầng mười gì đó nếu thật sự có ba mươi tầng.

Suy đoán này được xây dựng dựa trên điều kiện tiên quyết là độ khó bỗng nhiên tăng vọt.

Ví dụ như tầng thứ chín vẫn là tam giai đỉnh phong, thủ hộ tầng mười thực lực đột nhiên tăng vọt đến tứ giai thì dĩ nhiên chỉ có thể nửa đường rời đi thôi.

Phủ đệ Tử Vi di phủ có năm tầng, cảnh giới của thủ hộ tương đương với tầng thứ năm của Kim Đan, trước sau tốn hơn sáu mươi hơi thở mới có thể qua cửa.

Tử Vi di phủ tầng thứ sáu, cảnh giới của thủ hộ tương đương với Kim Đan tầng thứ sáu, trước sau tốn khoảng bảy hơi thở mới có thể qua cửa.

Đến Tử Vi di phủ tầng bảy, cảnh giới của thủ hộ đạt đến tam giai hậu kỳ, hiệu quả nghiền ép giảm đi rất nhiều.

Lưu Ngọc bắt đầu tiến vào trạng thái “Tinh Thần chân thân”, trước sau tốn hao hơn nửa khắc mới có thể chém giết chín Dị tộc đạt đủ điều kiện qua cửa.

Đáng nhắc tới chính là lúc thông qua tầng thứ sáu, cột sáng màu trắng lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa cũng thu hoạch được ban thưởng qua cửa.

Chẳng qua ban thưởng tầng thứ sáu là một món Cổ Bảo loại hình công kích có công năng giống với Lạc Nhật Kim Hồng thương, cho nên không được Lưu Ngọc coi trọng.

Hắn ngẫm nghĩ nhưng vẫn lựa chọn tiến vào tầng tiếp theo, không định rời đi như thế. …

Bên trong thế giới với Linh khí tràn ngập thuộc tính Mộc, tiếng oanh minh liên tiếp vang lên, khoảng một khắc qua đi mới dần bình tĩnh lại được.

Bên trong rừng rậm với cổ thụ che rợp trời, Lưu Ngọc cầm theo thương đứng đó, đã ở trong trạng thái “Tinh Thần chân thân” hình thể tăng vọt đến khoảng tám trượng.

Chín vị trí huyệt đạo trên lồng ngực đã xuất hiện hoa văn hình tròn, cùng từng khối cơ bắp rắn chắc lại xuất hiện trong không khí lần nữa.

“Hít…”

Nhìn qua thi thể thụ nhân vài chục trượng đang dần hóa thành Linh khí rồi tiêu tán, hắn liên tục thở ra một ngụm trọc khí.

Thế giới tầng thứ ba chính là cảnh giới của Dị tộc thụ nhân này đã tương đương với mình, thậm chí còn có xu hướng vượt trội hơn.

Cộng thêm hoàn cảnh không thuộc sở trường của Lưu Ngọc cho nên giải quyết cũng không đơn giản nữa, trước sau tốn chừng hơn một khắc mới coi như qua.

“Ầm…”

Sau khi con thụ nhân thứ chín chết, trên trời lại xuất hiện dao động, chưa đến một lát, một cột sáng màu vàng từ trên trời chiếu xuống.

Trong đó không có vật gì.

Lưu Ngọc hơi tiếc nuối nhưng cũng không lo được lo mất nữa, xác nhận cột sáng không có nguy hiểm thì vẫn không đi vào ngay như trước.

Hắn trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, ăn vào một viên đan dược khôi phục pháp lực, sau đó trên tay cầm theo hai viên Linh Thạch thượng phẩm để khôi phục pháp lực.

“Thụ nhân” thủ hộ tầng thứ tám đã có cảnh giới tương đương với mình.

Mặc dù thực lực vẫn kém khá xa nhưng cũng đã đạt đến trình độ nghiền ép, huống chi cũng không phải từng cái xuất hiện mà chúng còn biết phối hợp đơn giản với nhau.