Chương 1898 Hai món Cổ Bảo, mạo hiểm lựa chọn(2)
Tác chiến trên sân nhà người ta nên tiêu hao cũng không nhỏ.
Dưới tình huống thực lực của thủ hộ càng lúc càng tăng, Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không xem thường đối thủ, cho nên lập tức điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức tốt nhất mới đi vào tầng tiếp theo.
Có Linh Thạch coi như có đường, Lưu Ngọc dĩ nhiên mua được đan dược khôi phục tốt nhất ở cảnh giới Kim Đan, đồng thời còn xa xỉ dùng Linh Thạch thượng phẩm để khôi phục pháp lực.
Chỉ khoảng nửa khắc qua đi, pháp lực của hắn đã khôi phục hoàn toàn.
Ở phương diện thể lực, trải qua nửa khắc nghỉ ngơi, dưới sự khôi phục mạnh mẽ của “Tinh Thần chân thân” thì cũng coi như khôi phục được bảy, tám phần.
“Vù.”
Thu công pháp rồi đứng dậy, sau đó đứng vào bên trong cột sáng màu vàng, thoáng cái cả cột sáng và bóng người đều biến mất không thấy gì nữa.
Trước mắt tối sầm lại, nhưng khi Lưu Ngọc tỉnh táo lần nữa thì tất cả nhìn thấy đã khác hoàn toàn.
Từng phương hướng xung quanh đều là những dãy núi chập trùng, núi ở càng xa thì càng cao lớn, càng gần thì càng thấp bé.
Mà nơi hắn đang đứng chính là một vùng đất bằng khoảng năm mươi dặm, bốn phía bị bao vây bởi những dãy núi chập trùng.
Không gian bên trong vô cùng nồng đậm Linh khí thuộc tính Thổ.
“Thuộc tính Thổ nặng nề, am hiểu nhất chính là phòng ngự.”
“Chỉ sợ muốn thông qua cửa ải thứ chín này thì tránh không thoát một trận ác chiến rồi…”
Nhìn những dãy núi chập trùng này, Lưu Ngọc không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhận ra thuộc tính Linh khí bên trong xong thì trong lòng âm thầm cảm khái.
Nếu như hắn đoán không sai thì thủ hộ tầng thứ chín cũng có cảnh giới tam giai đỉnh phong như hắn.
Cộng thêm có lẽ người kia am hiểu nhất chính là phòng ngự thuộc tính Thổ, cho dù hắn muốn giải quyết cũng phải tốn hao một phen công phu thật lớn.
“Ầm ầm.”
Có điều dự đoán còn chưa qua được mấy hơi, những dãy núi đã truyền đến động tĩnh.
Hai toà núi nhỏ khoảng chừng mười trượng bắt đầu rung động kịch liệt, từng khối đá hoặc lớn hoặc nhỏ rơi vèo vèo xuống, từng đợt bụi mù bắt đầu tràn ngập.
“Ầm ầm…”
Chỉ chừng hai, ba hơi thở qua đi, hai tòa núi nhỏ đã tách ra làm hai, hai khôi lỗi hình người giống hệt nhau bắt đầu xuất hiện từ trong khe núi.
Hai khôi lỗi này có làn da đều là màu đất, cơ bắp trên hai tay vô cùng phát triển.
Chiều cao lớn nhỏ của nó đều khoảng chín trượng, cầm trong tay các loại binh khí đều là màu vàng xanh.
Con bên trái có đôi mắt sắc bén như ưng, trong tay cầm một trường cung màu xanh nhạt, bên hông cài một thanh trường đao màu vàng nhạt, nhìn có lẽ là am hiểu công kích từ xa.
Con bên phải một tay thì cầm trường mâu màu xanh đồng, một tay cầm khiên màu xanh đồng, xem ra am hiểu cận đấu.
“Tượng binh mã?”
Trông thấy một màn này, trong lòng Lưu Ngọc hiện ra từ này, chẳng qua trên mặt hắn lại không có chút ý cười nào.
Chỉ vì hai khôi lỗi này uy thế không phải Kim Đan đỉnh phong bình thường.
“Vù vù…”
Vừa mới thức tỉnh, khôi lỗi bên trái lập tức khóa chặt mục tiêu là Lưu Ngọc, hai tay khẽ động lập tức giương cung lên bắn.
Một tay đặt lên dây cung, Linh khí trời đất cũng vì vậy mà động theo, từ trên trường cung ngưng tụ thành một cây tiễn màu đỏ, sau đó bắt đầu phóng tới chỗ Lưu Ngọc.
Tiễn thất màu đỏ, tiễn thất màu vàng, tiễn thất màu tím…
Các loại tiễn thất đều phát ra những loại khí tức thuộc các thuộc tính khác nhau.
Dường như trường cung kia trải qua luyện chế đặc thù gì đó, chẳng những có thể dẫn động Linh khí trong động mà còn có thể chuyển hóa thành các loại thuộc tính khác.
“Ầm!”
Hai mắt Lưu Ngọc nhíu chặt, vận chuyển công pháp “Tinh Thần chân thân”, hình thể lập tức tăng vọt đến khoảng tám trượng.
Mặc dù trên hình thể còn không bằng hai “tượng binh mã”, nhưng uy thế một thân lại vượt xa nó.
Đối mặt với tiễn thất đột kích, pháp lực trong cơ thể hắn lại vận chuyển, không giữ lại chút gì mà rót hết vào trong Lạc Nhật Kim Hồng thương.
Uy năng của thanh thương được huy động đến cực hạn, sau một khắc đã hóa thành màu kim hồng, dọc theo quỹ tích ảo diệu mà tung ra.
“Đinh đinh đinh”.
Lấy công đối công, dưới phong mang của Lạc Nhật Kim Hồng thương, tất cả tiễn thất đều tán loạn bên ngoài phạm vi công kích.
Về phần dao động thì bị nhục thân cường hãn dễ dàng tiếp nhận.
“Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.”
“Trước tiên giải quyết khôi lỗi công kích từ xa đã.”
Khi di chuyển ở độ cao lớn Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ.
Trước tần suất tấn công vô cùng nhanh của trường cung từ khôi lỗi, ngay cả hắn cũng cảm giác được áp lực không nhỏ, không thể không tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó.
Mỗi một tiễn thất có uy năng gần như tương đương với pháp thuật cực phẩm, nếu chính diện tiếp nhận loại công kích này, Tinh Thần chân thân trước mắt sẽ bị phá hỏng.
Chẳng qua khi thân hình Lưu Ngọc khẽ động, đang muốn phóng đến khôi lỗi thì khôi lỗi cầm khiên đã đến gần, tay phải cầm theo trường mâu màu xanh đồng hung hăng đâm tới phía sau lưng hắn.
Mũi thương mang theo phong mang bức người dù không thuộc về Pháp Bảo, Cổ Bảo nhưng uy năng không thể coi thường.
Cộng thêm cự lực của khôi lỗi cầm khiên, tiếp nhận chính diện công kích này chỉ sợ cũng sẽ bị thương.
Trong thoáng chốc, Lưu Ngọc vừa động tâm niệm, vị trí màu xanh trên cơ thể phun trào, ngưng tụ thành một cái Hộ Thể Diễm Thuẫn ở phía sau.
“Ầm!”
Tiếp nhận chính diện công kích từ trường mâu màu xanh, Linh quang trên Hộ Thể Diễm Thuẫn lập tức nhạt đi hơn phân nửa, chỉ khoảng một kích nữa là sẽ tán loạn ngay.
“Khôi lỗi cầm khiên này da dày thịt béo, muốn nhanh chóng kết thúc đấu pháp thì vẫn nên giải quyết khôi lỗi cầm trường cung kia.”
“Có điều trước đó cần phải ép lui khôi lỗi cầm khiên quấn lấy mình.”
Bị khôi lỗi cầm khiên tiếp cận, Lưu Ngọc chỉ có thể ứng đối trở lại, sau vài vòng công thủ, từng suy nghĩ thoáng hiện lên trong lòng.
Nghĩ đến điểm này, hắn không còn do dự nữa, Linh áp toàn thân kéo lên đỉnh phong, uy thế của Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay cũng đạt đến trình độ cường thịnh nhất.
Huyết khí trong cơ thể sôi trào mãnh liệt, thậm chí tạo thành từng đạo trường hồng phía sau lưng.
Lưu Ngọc mang theo cự lực mấy vạn quân của “Tinh Thần chân thân”, cầm Lạc Nhật Kim Hồng thương xoay chuyển, mạnh mẽ đánh về phía khôi lỗi cầm khiên.
Một kích này không có bất kỳ sự giữ lại nào.
“Ầm!”
Một tiếng nổ ầm vang, khôi lỗi cầm khiên bị đánh bay xa vài trượng.
Mặc dù nó kịp thời dùng khiên ngăn trở một kích nhưng dưới uy năng toàn lực của Lạc Nhật Kim Hồng thương thì vẫn đánh bay được nó.
Trên khiên màu xanh đồng cũng xuất hiện từng vết nứt lớn nhỏ chẳng qua khi Linh khí thuộc tính Thổ phun lên thì nó lại có xu hướng khôi phục lại.
“Bộp.”
Thừa dịp khoảng cách đánh lui khôi lỗi cầm khiên, dưới chân Lưu Ngọc giẫm mạnh một cước bay lên, tựa như bão hướng về phía khôi lỗi cầm trường cung.
Từng cây tiễn thất giữa đường đều bị hắn dùng Lạc Nhật Kim Hồng thương đánh bại.