← Quay lại trang sách

Chương 1958 Không hỏi thiên ý hỏi tâm ta!

Lưu Ngọc chú ý tới ánh mắt của Nghiêm Quần Nhi, ánh mắt hơi quét qua, nàng lập tức nghiêng đầu dời đi.

Môn quy, tộc quy, quy tắc xã hội là những sợi gông xích vô hình, cho dù là cảnh giới Kim Đan cũng khó có thể tìm được tự do thật sự.

Hắn hiểu, Nghiêm Quần Nhi nói ra mấy câu nói vừa rồi, hoặc là đã kéo lên dũng khí lớn lao.

Hoặc là đã “Nhận mệnh”, dưới áp lực nặng nề chồng chất, nàng khó có dũng khí phản kháng.

“Thật sự phải buông bỏ ư?”

Lưu Ngọc tự hỏi trong lòng, sau đó lập tức có đáp án.

Tuy trước sau từng có vài thị thiếp, nữ tu tiến hành trao đổi thân mật thì càng nhiều, nhưng bởi vì một đoạn anh hùng cứu mỹ nhân thời niên thiếu, nên đoạn gặp gỡ này với Nghiêm Quần Nhi rất “Đặc thù”.

Bởi vì… Nó rất đơn thuần.

Ngay từ đầu Nghiêm Quần Nhi đã không cần báo đáp tình cảm của mình, không có chút nhân tố lợi ích nào.

Còn bây giờ, mọi người đều sinh sống trong hồng trần thế tục, rất khó không cân nhắc đến phương diện lợi ích, Lưu Ngọc đã quá quen thuộc từ lâu.

Trái lại mấy vị thị thiếp còn lại, bao gồm cả nữ tu từng trao đổi thân mật, từ lúc đầu đã ít nhiều có nhân tố lợi ích.

Tuy kết quả có khả năng giống nhau, nhưng Lưu Ngọc không thể không thừa nhận, hắn vô cùng lưu ý tới mở đầu.

Mở đầu tốt, không nhất định có kết quả tốt, nhưng so với mở đầu không tốt, không thể nghi ngờ càng có cơ hội hơn, cũng càng đáng giá vì thế mà mạo hiểm và trả giá.

“Đối với phàm nhân mà nói, thượng thiên an bài tự nhiên là lớn nhất.”

“Nhưng chúng ta bước trên con đường tu tiên, vốn là đi ngược lại ý trời!”

Lưu Ngọc trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên cười cười, hờ hững mở miệng.

Sau khi nói ra câu nói này, nội tâm hắn liền có một loại ung dung trước nay chưa từng có, tâm cảnh giống như đạt được một loại thăng hoa nào đó.

Nghe vậy, Nghiêm Quần Nhi vui mừng ngẩng đầu, ánh mắt lại tỏa ra hào quang một lần nữa.

Chỉ hai ba hơi ngắn ngủi nhưng nàng lại giống như sống một ngày bằng một năm, rốt cuộc cũng nhận được đáp án mong muốn.

“Không hỏi thiên ý, chỉ hỏi tâm ta!”

Lưu Ngọc nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, nhìn vẻ vui mừng trên mặt nữ tu trước mắt, dùng thái độ trịnh trọng như chém đinh chặt sắt nói ra từng câu từng chữ.

Trong khi nói chuyện, linh quang trên nhẫn trữ vật của hắn lóe lên, đột nhiên Kim Ngọc Hoàn màu vàng liền xuất hiện trước người hắn, tỏa ra linh quang chập chờn rực rỡ.

Nghiêm Quần Nhi theo bản năng cũng lấy ra bản mạng pháp bảo.

“Vù!”

Cái Kim Ngọc Hoàn này vừa xuất hiện dường như bị một loại hấp dẫn nào đó, không bị khống chế bay về phía một cái khác.

“Keng keng keng!”

Hai cái Kim Ngọc Hoàn nhanh chóng sát lại cùng nhau trên đống lửa, chầm chậm xoay tròn từng vòng từng vòng, ở cùng nhau vô cùng thân mật.

Phóng tầm mắt nhìn lên liền có loại cảm giác không chê vào đâu được.

Linh quang nhu hòa màu vàng trải khắp mỗi một góc trong sơn cốc, mang đến cho vùng thung lũng này sắc thái khác biệt, giống như phong cảnh xinh đẹp nhất thế gian.

Ánh mắt giao nhau, lúc hai người khống chế Kim Ngọc Hoàn, loại cảm giác thiếu khuyết kia dĩ nhiên biến mất không còn tăm hơi, sinh ra một loại cảm giác viên mãn.

Kim Ngọc lương duyên!

“Hô!”

Dưới sự điều khiển của Lưu Ngọc, vô số hoa tươi và lá xanh trong sơn cốc cùng bay lên, lấy hai người làm trung tâm quay chung quanh lửa trại bay múa đầy trời.

Cánh hoa tinh khiết xinh đẹp nhanh chóng tụ lại một nơi, đan dệt thành một vòng hoa tuyệt đẹp, chậm rãi bay về phía đỉnh đầu Nghiêm Quần Nhi.

“Khanh khách!”

Nghiêm Quần Nhi sờ vòng hoa trên đầu đỉnh, tạm thời quên hết tất cả buồn phiền, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Giống như thiếu nữ không buồn không lo lúc trước.

“Tuy chưa từng thuận theo thiên ý, nhưng có thể được trưởng bối chúc phúc, cùng kiên định với lựa chọn, kết quả cũng sẽ không quá kém!”

Nhìn hai cái Kim Ngọc Hoàn áp sát vào nhau, cùng với hoa tươi lá xanh bay múa đầy trời, nụ cười Nghiêm Quần Nhi đặc biệt xán lạn, yên lặng thầm nghĩ trong lòng.

Từ khi lão tổ gia tộc tọa hóa, đã rất lâu rồi nàng không có vui vẻ như thế.

“…”

Lưu Ngọc nhìn Nghiêm Quần Nhi cười tươi như hoa, khóe miệng cũng không tự chủ được hiện lên nụ cười, tâm tình trở nên vui vẻ.

Dọc theo con đường này, hắn vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, đến cùng nên dùng tư thái nào trở về tông môn.

Bây giờ tu vi hắn tiếp cận Kim Đan đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể xung kích bình cảnh Nguyên Anh, hắn không muốn làm “Tông môn tân tinh” tiếp nữa.

Lần này, hắn muốn làm đệ nhất Kim Đan, ngự trị ở trên tam mạch của tông môn.

Lấy ý chí của bản thân trực tiếp ảnh hưởng quyết sách của tông môn, để sức ảnh hưởng của mình đạt đến một trình độ đỉnh phong mới!

Có lẽ lúc này Trường Không chân nhân đã ngưng tụ Nguyên Anh.

Mặc kệ đã gần trăm năm trôi qua, ít nhiều thực lực cũng có tiến bộ, nhưng Lưu Ngọc vẫn có đầy đủ tự tin trấn áp như cũ.

Loại tự tin này không phải ngông cuồng tự đại, mà là thông qua đánh giết vô số kẻ địch mạnh mẽ, trải qua rất nhiều đau khổ tạo dựng lên.

Tuy Trường Không chân nhân là đệ nhất Kim Đan trong tông môn, nhưng dù sao phẩm chất Kim Đan cũng chỉ là lục phẩm, hơn nữa sự mạnh mẽ cũng chỉ có thể so với Kim Đan phổ thông mà thôi.

Đặt ở Trung Vực còn không tiến vào được “Chân Nhân bảng” .

Có điều, cho dù thực lực bản thân siêu quần, nhưng dù sao tông môn cũng có quy củ của tông môn, Lưu Ngọc không thể trực tiếp động thủ, mở miệng để những “Lão gia hỏa” kia thối nhượng chức vị được.

Lấy sự kiện của Nghiêm Quần Nhi làm chỗ đột phá, đường đường chính chính triển lộ thực lực bản thân, để những trưởng lão thâm niên kia tâm phục khẩu phục, chính là một cái cớ rất tốt.

Lấy tư cách tu sĩ dòng chính của tông môn, thực lực tiềm lực bản thân lại hoàn toàn đầy đủ, chỉ cần có một cơ hội thích hợp, Lưu Ngọc có niềm tin rất lớn tiếp nhận quyền lực tông môn.

Mỗi thời mỗi khác.

Trong thế cục hỗn loạn bất an, càng cần phải có cường giả lãnh đạo, mới có thể khiến cho tông môn càng thêm mạnh mẽ, vẽ ra cái bánh càng lớn.

Nếu tu sĩ nắm giữ thực lực mạnh mẽ, không thể nắm giữ quyền lực xứng đáng, tất nhiên sẽ khiến tổ chức chồng chất mầm họa, thậm chí rơi vào vòng xoáy nội đấu.

“Chắc chắn những trưởng lão sống mấy trăm năm kia sẽ không thể không hiểu đạo lý này.”

“Tin tưởng chỉ cần thời cơ thích hợp, lại tăng thêm hành động hợp lý, không khó để đạt được mục tiêu của mình.”

Lưu Ngọc ở bên đống lửa, đáy mắt xẹt qua vẻ suy tư.