Chương 1959 Nghe thấy
Sau khi vui sướng ngắn ngủi qua đi, hoa tươi và lá xanh bay múa đầy trời lặng yên hạ xuống, pháp bảo Kim Ngọc Hoàn cũng bị từng người thu về.
Bỗng nhiên Nghiêm Quần Nhi hơi thu ý cười lại, giống như nghĩ đến chuyện quan trọng gì, sau khi do dự một chút vẫn nói ra:
“Sư huynh, hai mươi năm trước sư phụ Trường Không trưởng lão của huynh trong một lần đấu pháp cùng yêu tộc đã bất hạnh bị thương nặng.”
“Mặc dù có đồng đạo giúp đỡ thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì bị thương quá nặng, sau khi trọng thương không lâu đã vẫn lạc.”
“Vậy sao.”
Lưu Ngọc hơi gật đầu, mặt không hề có cảm xúc nhìn đống lửa, không nói thêm câu gì.
Giờ phút này, nội tâm hắn so với tưởng tượng còn bình tĩnh hơn.
Dù sao hắn cũng chỉ là đệ tử ký danh, quan hệ với vị sư tôn tiện nghi kia không quá gắn bó, càng không tồn tại tình cảm hay liên hệ gì.
Sau khi ngưng kết Kim Đan, một phần quan hệ thầy trò kia cũng đã đi về phía tan vỡ, chỉ tồn tại trên hình thức mà thôi.
Bình thường Lưu Ngọc đi xa cũng chỉ chào hỏi hình thức mà thôi.
Chính vì vậy, sau khi nghe thấy sư tôn tiện nghi vẫn lạc, hắn càng bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
Lưu Ngọc làm đệ tử ký danh, cũng không cần gánh vác bao nhiêu nghĩa vụ, vì đó chia buồn một phen, chiếu cố huyết mạch trực hệ của lão một chút, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Có điều, vì không muốn bị nói là quá mức tuyệt tình, hắn vẫn sẽ hành động, để lộ ra mấy phần thương cảm.
“Sư tôn tiện nghi tử vong, đối với mình lúc này mà nói, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.”
“Như vậy quan hệ với Lý gia sẽ lập tức nhạt đi rất nhiều.”
“Sau khi về tông động thủ chèn ép Lý gia cũng không cần để ý quá nhiều.”
Nội tâm Lưu Ngọc bình tĩnh, lóe lên ý nghĩ này.
Bởi vì có Trường Phong chân nhân tồn tại, Lý gia lấy tư cách đệ nhất gia tộc trong tông môn, không thể nghi ngờ nắm giữ rất nhiều quyền lực tông môn.
Hắn muốn nắm quyền lực tông môn, không thể nghi ngờ Lý gia là khối đá thứ nhất cần đẩy ra.
Mà bởi vì sư tôn tiện nghi tồn tại, mạo muội động thủ sẽ có khả năng phải chịu danh tiếng không tốt, bị nghìn người phỉ nhổ.
Trước mắt sư tôn tiện nghi vẫn lạc, sự ràng buộc lúc trước không còn nữa, động thủ với Lý gia cũng không cần phải kiêng kị gì nhiều.
Đương nhiên, Lưu Ngọc là người luôn luôn đặt lợi ích của mình lên trước nhất, cho dù sư tôn tiện nghi còn sống, hắn cũng không có khả năng bởi vậy mà không ra tay.
Ở trước mặt lợi ích lạnh lẽo, cái gì mà tình sư đồ, nghĩa đồng môn, đều không đáng nhắc tới.
Vì thế, cho dù phải gánh chịu danh tiếng “Đại nghịch bất đạo”, tất cả đều đáng giá.
Dù sao lịch sử cũng do người thắng viết, chỉ cần kéo dài thời gian, dùng đơn vị trăm năm để tính, cho dù là sự việc từng xảy ra cũng có thể tùy ý sửa chữa.
Tất cả đều là cân nhắc hơn thiệt.
Lửa trại chiếu rọi, hai người ngươi một lời ta một lời, nói đến những chuyện đã xảy ra năm xưa.
Sau khi kể lại chuyện sư tôn tiện nghi vẫn lạc, Nghiêm Quần Nhi còn nói ra một cái tin tức cực kỳ quan trọng.
Đó chính là định hải thần châm trong tông môn,“Thiên Phong lão tổ” cũng ở trong đấu pháp với Yêu Vương tứ giai bị thương không nhẹ, hiện nay đang bế quan chữa thương trong tông môn.
Tình huống như nào tạm thời không biết được, nhưng đã có không ít lời đồn đãi, có người nói thương thế của Thiên Phong lão tổ rất nghiêm trọng, khả năng có nguy hiểm tọa hóa.
“Cái gì?”
“Ngay cả lão tổ cũng…”
Nghe được tin tức này, Lưu Ngọc cực kỳ ngạc nhiên.
Hắn thực sự không nghĩ tới, ngay cả Thiên Phong lão tổ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, thần thông quảng đại, cũng bị trúng thương thế nghiêm trọng đến mức không thể không bế quan dưỡng thương.
Tuy tình huống chưa chắc đã nghiêm trọng như lời đồn đãi.
Nhưng Thiên Phong lão tổ lấy tư cách là định hải thần châm, dưới tình huống không có tu sĩ Nguyên Anh mới sinh ra, ngộ nhỡ Thiên Phong lão tổ có mệnh hệ gì, tông môn sẽ lập tức rơi vào hoàn cảnh mưa gió lung lay.
Dưới tình huống Tu tiên giới rung chuyển bất an, tông môn vẫn có thể bình yên vô sự như vậy, Thiên Phong lão tổ có công rất lớn.
Một khi lão có gì bất trắc, Nguyên Anh mới chưa sinh ra, toàn bộ tông môn sẽ gặp phải nguy hiểm bị những môn phái khác thôn tính.
Đừng thấy hiện tại ngũ tông đồng khí tương liên, đó là dưới tình huống thực lực không kém bao nhiêu mà thôi.
Thực lực mới là tiền đề để trao đổi bình đẳng, một khi Thiên Phong lão tổ có gì bất trắc, nói không chừng một ngày trước tứ tông còn “Đồng khí tương liên”, một ngày sau đã lộ ra bộ mặt xấu xa, không kiêng kỵ chiếm đoạt cơ nghiệp Nguyên Dương Tông.
“Thế nhưng Thiên Phong lão tổ bế quan chữa thương, không nhúng tay vào sự vụ trong tông môn đối với mình mà nói không hẳn không là một chuyện không tốt.”
“Nếu thật sự bị thương thế đến mức độ không cách nào cứu vãn, chỉ cần mình có thể ngưng tụ Nguyên Anh, như vậy sẽ có thể lập tức…”
Nghĩ tới đây trong mắt Lưu Ngọc lóe ra một tia quang không hiểu.
Sau khi nói xong việc quan trọng, trên mặt hắn hiện lên nụ cười, bắt đầu nói tới một ít chuyện lý thú xảy ra gần đây.
Không bàn luận đến những vấn đề nặng nề nữa, bầu không khí bên đống lửa dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hai người nói tới việc hay chuyện lạ, thỉnh thoảng không kiêng dè phát ra tiếng cười, giống như lại lần nữa trở về thời niên thiếu không lo buồn phiền.
Thương thế của Nghiêm Quần Nhi đã ổn định, kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục, hai người ngồi bên đống lửa nói chuyện nửa canh giờ, liền lên đường trở về tông môn.
“Sư muội đi thôi.”
Lưu Ngọc để cổ bảo Tử Điện phi phong nhẹ nhàng tung bay sau lưng, tự nhiên đưa tay phải ra.
Sau khi rời khỏi tông môn gần trăm năm, hắn đã có chút không chờ được muốn trở về, gặp gỡ những cố nhân năm đó.
Vì chú ý đến cảm xúc của Nghiêm Quần Nhi, nên trong cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn cũng không hề hỏi đến tình huống của đám người Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên.
Thấy Lưu Ngọc duỗi tay ra, gò má Nghiêm Quần Nhi ửng đỏ, trong con ngươi xẹt qua một chút ngượng ngùng, nhưng vẫn chậm rãi vươn tay trái ra.
Lạnh lạnh, mềm nhẵn…
Đây là cảm giác đầu tiên của Lưu Ngọc, vẫn như năm đó mạo muội nắm chặt tay.
Tuy trong mũi quanh quẩn từng luồng hương thơm thiếu nữ, nhưng dưới tình huống hậu di chứng công pháp không phát tác, tâm hồ hắn vô cùng bình tĩnh, không hề sinh ra ý niệm kỳ quái.
Lưu Ngọc cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Nghiêm Quần Nhi, pháp lực ầm ầm vận chuyển.
“Sưu sưu!”
Hai người thu hồi trận pháp, hóa thành một đạo độn quang màu xanh, rất nhanh đã biến thành một điểm nhỏ ở chân trời.
Trong sơn cốc, chỉ còn lại hoa tươi rơi đầy đất, chứng minh vừa rồi nơi này đã xảy ra chuyện gì đó. …
Tới gần phạm vi thế lực nhân tộc, tỷ lệ Yêu Vương tứ giai xuất hiện rất thấp, nhưng Lưu Ngọc vẫn duy trì cảnh giác.