← Quay lại trang sách

Chương 1960 Nghe thấy(2)

Thi triển đầy đủ các loại thủ đoạn che giấu thân hình, duy trì tốc độ phi hành ở khoảng bốn ngàn dặm mỗi canh giờ.

“Sưu sưu!”

Sau khi phi hành liên tục, theo việc dần dần tiếp cận địa vực nhân tộc, cảnh tượng ven đường cũng chậm rãi sinh ra biến hóa.

Số lượng phế tích tăng lên, yêu thú bắt đầu giảm bớt, tần xuất gặp phải tu sĩ cũng từ từ tăng lên.

Thậm chí có phàm nhân lấy gia đình làm đơn vị, ngoan cường sinh tồn trong khu vực yêu tộc khống chế.

Tuy rằng lúc nào gia đình yếu ớt cũng phải trốn đông trốn tây, có nguy cơ nghênh đón tai hoạ ngập đầu, nhưng bọn họ vẫn ngoan cường tiếp tục kiên trì.

Liên tục đi về phía nam chừng một ngày, còn tính theo khoảng cách thì khoảng năm vạn dặm, rốt cuộc hai người Lưu Ngọc cũng chính thức tiến vào địa vực nhân tộc.

Cảnh tượng ở giữa các dãy núi thay đổi từ yêu thú thành đàn trở thành đã có thể nhìn thấy từng đạo độn quang.

Đại đa số mọi người đều mang thần thái vội vã, vẻ mặt nghiêm nghị, chấp hành nhiệm vụ của liên minh hoặc là tông môn, chiến đấu với yêu tộc ở ngoài ngàn dặm.

Dưới tình huống toàn bộ Tu tiên giới đều bị uy hiếp, không có bất kỳ tu sĩ nào có thể đặt mình ngoài sự việc, cho dù là tán tu cũng không ngoại lệ.

Ý chí của liên minh phải được quán triệt hoàn toàn!

Người vi phạm sẽ bị tất cả tông môn, gia tộc cùng ba đại liên minh truy sát!

“Thiên Nam, Lưu mỗ trở về rồi đây.”

Lưu Ngọc nhìn qua thần thái vội vã của các tu sĩ, giảm bớt tốc độ phi hành, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.

Giờ khắc này, nhìn các tu sĩ cấp thấp đủ mọi sắc thái, mặc các trang phục quen thuộc, hắn lại cảm thấy đặc biệt thân thiết.

Rốt cuộc tâm thần căng như dây đàn cũng thanh tĩnh lại.

Ở Thiên Nam, Lưu Ngọc xuất thân từ danh môn đại phái, có đặc quyền không thấp chút nào.

Phía sau hắn là toàn bộ tông môn, không cần phải tiếp tục mai danh ẩn tích, không lo chọc vào tu sĩ xuất thân từ đại thế lực, đánh nhỏ thì lớn đến.

Phiền toái thông thường, mượn uy thế của tông môn là có thể dễ dàng giải quyết.

“Ồ!”

Bỗng nhiên, ánh mắt Lưu Ngọc hơi chuyển, chú ý tới một bức tượng bên trong phường thị phía dưới.

Bức tượng này nằm ở trung tâm phường thị, độ cao ước chừng hai mươi trượng.

Mỗi một tu sĩ tiến vào phường thị đều có thể nhìn thấy.

Đây là một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghiêm, lông mày rậm, hai mắt to có thần, trên mặt có một vết sẹo rõ ràng.

Hai tay cơ bắp lộ ra bên ngoài rất có lực.

Người này một tay cầm kiếm, rõ ràng chỉ là một bức tượng, nhưng lại có một loại uy thế không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Trong ánh mắt lăng lệ của người này có mấy phần hung ác, rất có lực áp bách.

“Sư huynh, đây là Trọng Lâu Chân Quân.”

Nghiêm Quần Nhi nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Lưu Ngọc liền giải thích.

“Trọng Lâu Chân Quân?”

Nghe vậy, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ đã biết.

Trọng Lâu Chân Quân là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ rất nổi danh ở Thiên Nam thời cận cổ, sinh ra ở thời kì Đại Đường khai thác Thiên Nam.

Vị Chân Quân này gia nhập quan trường Đại Đường, theo quan quân Đại Đường cùng khai thác Nam Cương, một đời chém giết vô số yêu thú, là một nhân vật anh hùng cực kỳ nổi danh ở thời đại kia.

Căn cứ ghi chép, lúc Trọng Lâu Chân Quân mới đến Thiên Nam, chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí.

Nhưng theo từng trận thắng lợi, tu vi không chỉ liên tục tăng lên đến đại tu sĩ, mà chức quan cũng đến mức độ dưới một người trên vạn người.

Có thể nói, công trạng vĩ đại của Trọng Lâu Chân Nhân hoàn toàn xây dựng từ cái chết của vô số yêu thú.

Nhưng đối với nhân tộc Thiên Nam hiện tại mà nói, đó lại là công huân không thể nào phai mờ.

Cho dù là hiện tại, sự tích của vị Chân Quân này vẫn truyền lưu ở Tu Tiên giới và thế tục Thiên Nam.

Lưu Ngọc đọc nhiều sách vở, tự nhiên biết sự tích về vị Chân Quân này, có điều lúc trước hắn chỉ nhìn qua ghi chép, cho nên không thể lập tức nhận ra.

Được Nghiêm Quần Nhi nhắc nhở hắn đã nhanh chóng nhớ lại.

Bức tượng Trọng Lâu Chân Quân nằm ở trung tâm phường thị, tay phải cầm kiếm chỉ phương bắc, trên thân kiếm mũi kiếm có vết máu loang lổ nhìn rất sống động, giống như một khắc sau sẽ nhỏ xuống vậy.

Chuyện này cho thấy quyết tâm không đội trời chung của vị Chân Quân này với yêu tộc, giơ pháp bảo lên đấu tranh đến cùng!

Tay trái quay về hướng nam mở ra, tượng trưng cho đoàn kết, kêu gọi.

Kêu gọi chiến sĩ nhân tộc đoàn kết lại cùng nhau, kiên quyết đấu tranh đến thời khắc cuối cùng với yêu tộc, thẳng đến khi thắng lợi đến.

Nguyên nhân chính là hơn hai trăm ngàn năm trước Đại Đường viễn chinh, vô số tu tiên giả anh dũng chiến đấu, mới có Tu Tiên giới Thiên Nam như bây giờ.

“Tiếc là trong hai trăm ngàn năm nay, huyết mạch của Trọng Lâu Chân Quân ở Thiên Nam lại bởi vì các nguyên nhân mà đoạn tuyệt.”

“Đối với nhân tộc mà nói người này có công tích vĩ đại, nhưng đối với yêu tộc lại là tội ác tày trời.”

“Huyết mạch Trọng Lâu Chân Quân đoạn tuyệt, chưa chắc đã không có cái bóng của yêu tộc ở trong đó.”

Lưu Ngọc nhìn qua bức tượng cầm kiếm mà đứng kia, trong lòng dâng lên mấy phần kính ý, nhất thời yên lặng không nói.

Sau khi quan sát một lát, bởi vì bên trong căn cứ loại nhỏ của Tu tiên giả không có truyền tống trận, nên hai người tiếp tục bay về phía nam.

Phi hành chừng vạn dặm gì đó, năm “Hòn đảo” lơ lửng giữa không trung, chậm rãi tiến vào trong tầm mắt.

Trên hòn đảo, năm toà Tiên thành đứng ngạo nghễ, vô số tu sĩ lui tới ở trong đó.

Ánh sáng màu vàng, màu xanh sẫm, màu xanh da trời, màu đỏ rực, màu vàng sẫm…

Năm cột sáng linh lực Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ vô cùng to lớn, từ mặt đất đâm thẳng vào trong năm “Hòn đảo”.

Ngũ Hành quan!

“Mỗi một cột sáng linh lực đều đạt đến tứ giai thượng phẩm.”

“Loại tác phẩm này, chỉ dựa vào Thất Quốc minh tuyệt đối không thể làm được, xem ra thật sự là lực lượng ba đại liên minh cùng chế tạo.”

Lưu Ngọc sững người lại, nhìn Tiên thành hùng vĩ lơ lửng ở giữa trời, ánh mắt xẹt qua một chút thán phục.

Tuy không thể so sánh với “Thần đô”, so với một vài châu thành ở Trung Vực cũng hơi thua kém, nhưng lấy nội tình của Tu Tiên giới Thiên Nam mà nói, xây dựng năm toà Tiên thành này cũng đã rất không dễ dàng.

Năm cột sáng linh lực đại biểu năm cái linh mạch tứ giai thượng phẩm.

Bất kể một nhà nào trong ba đại liên minh Thiên Nam, cũng không thể nào dựa vào sức một người lấy ra, cho nên trong đó đại biểu ý nghĩa trọng đại.

Đối mặt với tình thế yêu tộc ngày càng uy hiếp nghiêm trọng, ba đại liên minh đã thực sự buông xuống khúc mắc ngày xưa, đoàn kết tới trình độ nhất định.

Dựa theo quy luật tự nhiên mà nói, các linh mạch tứ giai thượng phẩm cách nhau ít nhất cũng phải năm trăm dặm trở lên.