← Quay lại trang sách

Chương 1961 Nghe thấy(3)

Bây giờ năm cái linh mạch tứ giai thượng phẩm tụ tập lại cùng nhau, tự nhiên đã có tu sĩ cao giai nào đó thi triển thủ đoạn di sơn đảo hải.

“Lấy năm cái linh mạch tứ giai thượng phẩm làm trụ cột, lại tiêu hao vô số linh tài chế tạo ra năm toà Tiên thành, trận pháp cũng đã đạt đến trình độ ngũ giai.”

“Ngũ Hành quan thực sự là phòng tuyến quan trọng nhất của Tu tiên giả Thiên Nam.”

“Lấy lực lượng Thiên Nam chưa chắc đã có thể kiến tạo ra tuyến phòng ngự thứ hai, một khi Ngũ Hành quan bị công phá, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!”

Lưu Ngọc đứng ở xa xa nhìn năm tòa Tiên thành, trong lòng hiện lên từng cái ý nghĩ, ý thức được tầm quan trọng của Ngũ Hành quan.

“Bên trong năm tòa Tiên thành, đều có truyền tống trận hướng thẳng tới tông môn.”

Lúc này, Nghiêm Quần Nhi lên tiếng.

“Đi.”

Lưu Ngọc thu hồi suy nghĩ, kéo nữ tử này bay về phía Tiên thành trên quang trụ màu hồng.

Sau khi trở về Thiên Nam hắn không cố gắng che giấu tu vi nữa, mà tỏa ra khí tức tiếp cận Kim Đan đỉnh phong, những nơi đi qua không có bất kỳ tu sĩ nào dám ngăn cản.

Lưu Ngọc vội vã đánh giá Ngũ Hành quan một phen sau đó không dừng lại quá lâu, mà chạy thẳng đến truyền tống đại điện.

Lấy công lao hoàn thành “Kế hoạch Trường An” của hắn, nhất định sau khi giao trả nhiệm vụ xong sẽ có thể nghỉ ngơi thời gian rất dài, tạm thời không có nhiệm vụ gì làm.

Dù sao ở dưới cái nhìn của người ngoài, đây cũng là nhiệm vụ thập tử vô sinh không thể hoàn thành, nhiệm vụ nguy hiểm như thế được hoàn thành, thời gian nghỉ ngơi lâu một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không tiếp xúc với Ngũ Hành quan và tiền tuyến.

Lưu Ngọc thừa dịp nghỉ ngơi, dự định làm bước chuẩn bị cuối cùng trước khi ngưng tụ Nguyên Anh, nếu tất cả thuận lợi, sẽ thử nghiệm xung kích bình cảnh Nguyên Anh.

Năm đại tông môn đồng khí liên chi, cho dù thực lực suy sụp không ít, nhưng bây giờ ở trong Thất Quốc minh, vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ.

Tiên thành ở trên quang trụ màu hồng do Thất Quốc minh chưởng quản, sau khi hai người đưa ra lệnh bài trưởng lão Nguyên Dương Tông liền thông qua không trở ngại, nhanh chóng sắp xếp truyền tống.

“Ong ong!”

Nương theo một trận sóng Linh khí không nhỏ hiện lên, linh quang truyền tống trận đạt đến đỉnh phong, hai bóng người đứng ở trung tâm trận pháp đột nhiên biến mất.

“Ong ong!”

Trong truyền tống đại điện, dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều đôi mắt, linh quang trận pháp đi về phía Ngũ Hành quan lóe lên.

Một khắc sau, một nam tu khôi ngô mặc áo bào đen và một nữ tu mặc váy đỏ xinh đẹp, bỗng nhiên xuất hiện ở trung tâm trận pháp.

Khí tức hai người phát tán ra thình lình đạt đến cấp bậc Kim Đan.

Hai người này tự nhiên là Lưu Ngọc và Nghiêm Quần Nhi.

“Cung nghênh Thanh Dương trưởng lão!!”

Có truyền tống phù bảo vệ, cộng thêm nhục thân đạt đến tam giai đỉnh phong, nên Lưu Ngọc chỉ hơi choáng váng một chút, sau đó liền lập tức tỉnh lại.

Một khắc sau vô số âm thanh bái kiến trong điện truyền vào tai.

Lọt vào tầm mắt là mười mấy tên đệ tử Nguyên Dương Tông đang canh gác trong ngoài điện, khom lưng hành lễ của đệ tử.

“Đứng dậy đi, không cần lao sư động chúng.”

“Nên làm gì thì làm, đừng để ảnh hưởng tới trật tự tông môn.”

Lưu Ngọc nhìn qua bốn phía, trên mặt lộ nụ cười hòa ái, bình tĩnh nói.

“Vâng, Thanh Dương trưởng lão!”

Các đệ tử nội ngoại môn và chấp sự Trúc Cơ trong ngoài điện đều lớn tiếng lĩnh mệnh, sau đó nghiêm túc đi làm sự vụ trong tay.

Bọn hắn chỉ biết là Thanh Dương trưởng lão bởi vì chấp hành nhiệm vụ bí mật đã lâu không ở trong tông môn.

Nhưng thế lực trực hệ của Thanh Dương trưởng lão vẫn có thêm vài vị Kim Đan chân nhân, cho dù vị trưởng lão này đi gần trăm năm không về tông môn, thì sức ảnh hưởng vẫn không thể khinh thường như trước, cho nên không thể có chút thất lễ nào.

Lưu Ngọc cảm nhận được thái độ của những đệ tử và chấp sự này, liền biết những năm mình không có ở đây, Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên điều hành rất tốt, ít nhất không để thế lực phải nhọc nhằn khổ sở mới thành lập tan thành mây khói.

Sau khi đuổi khéo những đệ tử này, tiếp theo ánh mắt hắn hơi chuyển, nhìn về phía vài nữ tu đang đứng yên trong điện.

Theo thứ tự là Giang Thu Thủy mặc trường bào màu tím, Kỷ Như Yên mặc váy dài màu bích lục, cùng với Văn Thải Y vẫn ăn mặc trang phục thị nữ như cũ.

Một người sáng rực rỡ động lòng người, một người nhỏ nhắn bích ngọc.

Trước khi kế hoạch Trường An bắt đầu Giang Thu Thủy cũng đã ngưng kết Kim Đan, mà sau đó Kỷ Như Yên cũng thành công kết đan.

Có tài nguyên và thế lực Lưu Ngọc để lại, hai nữ tử này có quá nhiều ưu thế so với tu sĩ phổ thông, cho dù phẩm chất Kim Đan rất bình thường nhưng cuối cùng vẫn là một Kim Đan chân nhân.

Gần trăm năm trôi qua, hai nữ tử này cũng chỉ hơn hai trăm tuổi, đối với tu sĩ Kim Đan có tuổi thọ chừng sáu trăm năm mà nói, độ tuổi này vẫn tính là vô cùng “Trẻ tuổi”.

Cộng thêm nữ tu luôn chú ý dung mạo nên sẽ dùng các loại thủ đoạn làm cho dung nhan không già.

Cho nên gần trăm năm trôi qua, dung mạo hai nữ tử này vẫn không có chút biến hóa nào, vẫn giống như trước khi rời đi.

Chỉ là sau khi đến Kim Đan kỳ, mặc dù có không ít ưu thế so với Kim Đan phổ thông, nhưng loại ưu thế này đã hết sức có hạn.

Cho nên tu vi hai nữ vẫn là không thể tránh khỏi tiến triển chầm chậm, bây giờ vẫn chỉ là Kim Đan sơ kỳ.

Tư chất Kỷ Như Yên tốt hơn một chút, bây giờ đã đuổi kịp Giang Thu Thủy, hai nữ vẫn còn cách Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong một bước nhỏ.

Về phần thị nữ Văn Thải Y, tuy rằng dung mạo cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng cuối cùng cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, hiện tại tuổi thọ hai trăm năm đã không còn nhiều.

Lưu Ngọc đứng ở ngoài vài chục trượng, bình tĩnh quan sát ba nữ tu.

Chỉ liếc mắt một cái đã phán đoán ra rất nhiều thứ.

“Phu quân?”

“Công tử?”

Bây giờ mấy người đều có quyền cao chức trọng, rất có sức ảnh hưởng trong tông môn, tự nhiên không thể có cử chỉ như đệ tử phổ thông.

Cho nên, cho dù nội tâm dậy sóng mãnh liệt, cũng chỉ làm theo quy củ hành lễ vấn an.

“Không cần đa lễ.”

Lưu Ngọc đi lên phía trước, tự tay đỡ Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên lên, rồi cười với Văn Thải Y.

Sau khi xa cách gặp lại, bỗng nhiên hắn phát hiện mình không có kích động như trong tưởng tượng, thế nhưng vẫn nhiệt tình hỏi thăm tình huống những năm này.