Chương 1962 Người này, không tệ
Nghiêm Quần Nhi ở một bên, nhìn Lưu Ngọc thân mật nói chuyện cùng mấy nữ tu lại cảm giác không thoải mái, ánh mắt cụp xuống lặng yên không nói.
Giờ phút này nàng cảm nhận được những trở ngại giữa hai người.
“Nghiêm sư muội, ngươi đi về trước đi.”
“Lưu mỗ sẽ nhớ kĩ chuyện kia.”
Sau khi trò chuyện vài câu, Lưu Ngọc nhớ tới Nghiêm Quần Nhi đang đứng ở một bên liền bình tĩnh nói.
Mấy vị phu nhân đứng cùng một chỗ, quả thực bầu không khí có phần đặc biệt.
Hắn cũng không biết xử lý như thế nào, chỉ có thể bảo Nghiêm Quần Nhi đi về trước, những chuyện phiền toái này đợi về sau lại xử lý.
Dù sao, lúc này danh không chính ngôn không thuận cũng không dễ sắp xếp.
“Sư huynh, vậy ta cáo từ trước.”
“Ngày khác gặp lại.”
Nghiêm Quần Nhi chắp tay, miễn cưỡng nở nụ cười nói.
Dứt lời, bỗng nhiên nàng cười xán lạn, gật đầu với hai nữ, sau đó mới không nhanh không chậm đi ra ngoài điện.
Đương nhiên Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên sẽ không để mất lễ nghi, lập tức mỉm cười đáp lễ.
Chỉ là hai nữ lại âm thầm liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều xẹt qua một tia lộng lẫy không hiểu, nhạy cảm nhận ra một vài thứ gì đó.
Nhiều năm ở chung với nhau nên Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên đã sớm ngầm hiểu trên một số chuyện, hai người đứng ở cùng một chiến tuyến, cùng áp chế những nữ tu muốn thượng vị.
Ví dụ như thị nữ Văn Thải Y chẳng hạn, nếu như không phải bởi vì hai nữ vô hình chèn ép, nói không chừng đã thật sự…
Các nàng đã sớm nghe nói quan hệ giữa Lưu Ngọc và Nghiêm Quần Nhi.
Có điều Nghiêm gia là gia tộc nhất mạch trung kiên, địa vị của Nghiêm Quần Nhi ở trong tông môn cũng cao hơn so với hai người, những nữ tu trước đây không thể so sánh với nàng, hơn nữa trước đó nàng cũng coi như “Tình cũ” của phu quân, nên trong khoảng thời gian ngắn các nàng cũng không biện pháp gì tốt.
“Phu quân, Lãnh sư tỷ vẫn đang chấp hành nhiệm vụ của liên minh, cho nên không thể tự mình tới đón tiếp, cố ý bảo thiếp thân nói rõ tình huống.”
“Còn có một vài đồng môn cũng truyền tin tức tới vấn an, muốn bày tiệc tẩy trần cho phu quân.”
Sau khi trao đổi vài câu, Giang Thu Thủy liền thuần thục nói rõ tình huống.
Hiện nay chiến sự hừng hực, rất nhiều tu sĩ tông môn đều đi đến tiền tuyến không có ở trong tông môn, cho nên không thể tự mình tới đón tiếp, Lãnh Nguyệt Tâm cũng như thế.
Nếu không nữ tử bị hạ xuống cấm chế Nguyên Thần này đã không thể không tự thân nghênh tiếp.
Nghe thấy những năm này Lãnh Nguyệt Tâm một mực phối hợp với hai nữ, tích cực mở rộng sức ảnh hưởng của mình, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu khá là thoả mãn, cũng hiểu tại sao nàng không thể đến.
“Nơi đây không phải nơi nói chuyện, tình huống cụ thể như nào đi về lại nói.”
“Mộ phần sư tôn ở chỗ nào? Bổn tọa muốn tế bái một phen.”
Sau khi trao đổi ngắn gọn vài câu, biết được tin tức trọng yếu, Lưu Ngọc hơi thu ý cười lại nghiêm túc nói.
Lấy tư cách đại tông môn truyền thừa đã lâu, lễ pháp của Nguyên Dương Tông rất sâm nghiêm.
Là đệ tử, cho dù chỉ là đệ tử ký danh, thì đối với chuyện lớn như sư tôn vẫn lạc, cũng không thể thờ ơ không động, tối thiểu phải đi tế bái một phen.
Nếu không sẽ không thể ngăn chặn lời ra tiếng vào, dễ dàng gánh chịu danh tiếng “Vong ân phụ nghĩa”.
Cho nên dù quan hệ sư đồ chỉ còn trên danh nghĩa, Lưu Ngọc cũng phải giả bộ một chút, đi bái tế một chuyến.
Huống chi trong năm ở chung, nhìn chung quan hệ của hai người cũng khá tốt, Lý Trường Không cũng không làm ra chuyện gì gây bất lợi cho hắn, về tình về lý đều không thể biểu hiện quá mức tuyệt tình.
“Mộ phần của Trường Không trưởng lão ở…”
“Thiếp thân sẽ dẫn đường cho phu quân, tất cả đã sắp xếp xong.”
Nói đến chính sự, Giang Thu Thủy cũng trở nên nghiêm túc, sau khi nói ra địa điểm lại đi phía trước dẫn đường.
Nữ tử này rất có đầu óc chính trị, những năm này Lưu Ngọc rời đi,“Thanh Dương” nhất hệ đều lấy nàng làm chủ.
Sau khi Giang Thu Thủy nhận được tin tức Lưu Ngọc trở về, kích động qua đi đã sớm đoán được chuyện đầu tiên phu quân muốn làm, cho nên đã lập tức an bài thỏa đáng.
“Ừm.”
Lưu Ngọc đảo qua chúng nữ, sau đó liếc nhìn mấy tên thủ hạ.
Một nhóm hơn mười người, ở dưới mấy chục con mắt, cuồn cuộn đi ra khỏi đại điện.
Thấy mấy vị trưởng lão tông môn rời đi, các đệ tử trong điện nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ở dưới ánh mắt của Kim Đan trưởng lão thực sự là rất không thoải mái.
“Vị này chính là Thanh Dương trưởng lão ư?”
“Uy thế thật là mạnh mẽ!”
Một tên đệ tử ngoại môn lẩm bẩm nói.
Chỉ tiếp xúc trong mười mấy giây ngắn ngủi, lòng bàn tay hắn đã vô tình xuất hiện một tầng mồ hôi.
Tuy đây là lần đầu tiên thấy gương mặt thật của trưởng lão, nhưng Kim Đan trưởng lão đều có chân dung ở trong tông môn, đương nhiên sẽ không xuất hiện tình huống không nhận ra.
“Hư Thanh!”
“Không thể tùy tiện bàn tán về trưởng lão trong tông môn!”
Nghe thấy đệ tử ngoại môn nói vậy, một đệ tử nội môn mặc áo trắng ở bên cạnh biến sắc quát lớn.
“Uy thế mạnh mẽ như thế, trưởng lão phổ thông không thể so sánh cùng.”
“Sợ là tu vi vị Thanh Dương trưởng lão này đã là số một số hai trong các trưởng lão.”
Sau khi quát đệ tử ngoại môn, tên đệ tử nội môn này cũng không nhịn được âm thầm cảm thán.
Hắn có chút bối cảnh, trước đây cũng đã gặp qua Kim Đan trưởng lão, nhưng không có bất kỳ một trưởng lão nào có thể so với Thanh Dương trưởng lão.
“Chỉ sợ cảnh giới của Thanh Dương sư thúc đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ.”
“Mà có thể sống sót trở về từ kế hoạch Trường An, tất nhiên thực lực cực kỳ kinh người.”
“Trường Phong trưởng lão xung kích bình cảnh Nguyên Anh thất bại, bị trưởng lão hai mạch còn lại chất vấn, lúc này địa vị cũng không vững chắc.”
“Trước mắt, tông môn nhìn như đoàn kết, nhưng thực ra cuồn cuộn sóng ngầm, Thanh Dương trưởng lão trở về lúc này, sợ là sẽ đánh vỡ sự yên bình yếu ớt của tông môn.”
“Haiz, thời buổi rối loạn!”
Một tên chấp sự Trúc Cơ tóc trắng ở trong góc điện, nhìn vẻ mặt khác nhau của các đệ tử, âm thầm thở dài.
Tuy hắn xuất thân từ Nguyên Dương biệt viện, nhưng tu vi đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, sống nhiều năm giao thiệp nhiều, nên biết rất nhiều tin tức bí mật.
Cho dù tuổi già sức yếu, lựa chọn trông coi truyền tống đại điện dưỡng lão, thì tin tức vẫn vô cùng linh thông, không chỉ biết được kế hoạch Trường An, mà còn nhạy cảm phát hiện cao tầng trong tông môn minh tranh ám đấu.
Chính vì nguyên nhân này mới lo âu buồn phiền, lo lắng bởi vì nội đấu sẽ tiêu hao thực lực tổng thể của tông môn quá mức.
Sau khi đánh mất cơ nghiệp ở Sở quốc, Thiên Phong lão tổ bị trọng thương, cho dù Nguyên Dương Tông có nội tình thâm hậu, cũng không chịu nổi giày vò nhiều lần. …