Chương 1985 Cuối cùng cũng đã qua(3)
Chỉ có Tam đại trưởng lão, dựa vào tu vi chiến lực thâm hậu vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, nhưng cũng vô cùng miễn cưỡng.
Ưu thế của tam đạo tề tu*, ngay từ đầu vẫn chưa hiện rõ, nhưng chỉ cần còn ở cùng một cảnh giới, sẽ theo tu vi tăng lên mà càng lúc càng lớn.
*ý chỉ tu ba đạo cùng một lúc
Lưu Ngọc là tam đạo tề tu, lại là cửu phẩm Kim Đan, bây giờ tu vi còn không thua kém trưởng lão trong điện, đã đủ để tạo nên nghiền ép đối với những người này.
Số lượng nhiều ít, cũng không thể san bằng chênh lệch về “Chất”, cho dù đám người trong điện hợp lực, hắn tự tin cũng có thể phá đi từng cái!
“Đây là…”
Tất cả mọi người mặt lộ vẻ sợ hãi, nhao nhao nhìn về đầu nguồn nơi xuất hiện linh áp, chỉ nhìn thấy một bóng người thân mặc hắc bào khôi ngô thản nhiên đứng lên.
Trông thấy giờ này khắc này Lưu Ngọc đang thong dong trấn định, ngay cả Tam đại trưởng lão là Lý Trường Phong, Tề Vân Thiên, Hạ Như Long, cũng không khỏi biến sắc.
Giờ khắc này, ba người rõ ràng nhận thức được, đối phương không còn là “Nhân tài mới nổi” và “Tông môn tân tinh” nữa, mà là tồn tại trưởng thành đã vượt xa bọn họ.
“Linh áp khủng bố như thế, ngay cả Trường Phong sư huynh vào thời kỳ đỉnh phong, cũng còn lâu mới có thể so sánh.”
“Khí tức thật là đáng sợ…”
Nhìn sắc mặt Thanh Dương tử đang bình tĩnh như nước, Hạ Như Long lóe lên ý nghĩ này.
“Cuồng vọng!”
Có điều là tuyệt đại đa số trưởng lão, lúc này còn chưa ý thức được chênh lệch cực lớn trong đó, không tự chủ được mà rút lui về sau mấy bước, một loại cảm giác nhục nhã xông lên đầu.
Không hẹn mà ra, bọn họ thi nhau thả ra linh áp, cùng nghiền ép về phía Lưu Ngọc.
Liền ngay cả Tam đại trưởng lão, liếc nhìn nhau rồi cũng gia nhập vào trong đó.
Ý thức được Lưu Ngọc quật khởi với thế không thể đỡ, bọn họ vẫn muốn giữ lại một phần quyền hành tương đương, cho nên lựa chọn tạm thời liên thủ xóa đi nhuệ khí của đối phương.
“Rầm rầm rầm!!!”
Liên tiếp hơn mười đạo linh áp Kim Đan liên tiếp dâng lên, trong đại điện trang nghiêm, khí cơ vô hình kịch liệt va chạm.
Trong lúc nhất thời, hơn mười trưởng lão Kim Đan liên hợp, lại có xu thế lật về thế yếu.
Có điều là so sánh với tranh đấu liều mạng, loại tình huống này chỉ có thể coi là trò đùa trẻ con, Lưu Ngọc trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí.
Chênh lệch về chất, tuyệt không thể triệt tiêu theo số lượng.
So sánh với tồn tại bên trên “Chân nhân bảng” của Trung Vực, những tu sĩ trước mắt này nhiều nhất chỉ là Kim Đan lục phẩm, kém không phải chỉ môt hai bậc.
“Không được!”
Trông thấy nụ cười thần bí kia biến mất, trong lòng rất nhiều trưởng lão tông môn, đều dâng lên một loại dự cảm xấu.
Một cái chớp mắt tiếp theo, linh áp và uy thế quanh thân Lưu Ngọc liền đột nhiên ngưng tụ, trong một giây đã tăng lên mấy thành đạt tới đỉnh phong, áp bách cường thế quét ngang hơn mười đạo linh áp khác.
“Răng rắc -!”
Rõ ràng không tồn tại dao động pháp lực, nhưng trong không gian bốn phía, có thanh âm như sấm vang lên.
Giống như là sắt thép cứng rắn, đập ầm ầm vào trứng gà yếu ớt.
Dù cho cả tam đại trưởng lão chung một chỗ, hơn mười đạo linh áp Kim Đan liên hợp, cũng tuỳ tiện bị Lưu Ngọc đánh tan trong một giây.
“Bừng bừng bừng “
Cái bàn lật ngược, tất cả trưởng lão không tự chủ được lần nữa rút lui.
Ngay cả Tam đại trưởng lão cũng không tự chủ được ngồi xuống, phảng phất có một bàn tay lớn vô hình, gắt gao đặt bọn họ ở trên ghế.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Đối mặt với loại kết quả này, thần sắc chư trưởng lão khác nhau nhìn nhau không nói gì, có chút không thể nào tiếp nhận được.
Mấy trưởng lão tu vi nông cạn, bị liên lụy trong đối kháng lúc nãy, khóe miệng chảy ra từng tia máu tươi đỏ thắm.
“Ai -!”
Không có ý muốn tiếp tục giãy giụa, mới đối kháng ngắn ngủi, đã đủ để chứng minh chênh lệch, Lý Trường Phong, Tề Vân Thiên, Hạ Như Long rất lâu không nói gì.
“Thời đại của chúng ta, cuối cùng cũng đã qua rồi!”
Anh mắt ba người giao nhau, đều có thể nhìn thấy ý nghĩ này từ trong ánh mắt của nhau.
Một nháy mắt, tinh quang trong mắt bọn họ đã tiêu tán không ít, tinh khí thần đều hạ xuống một mức độ khác.
Bất kể là có hay không nguyện ý, thời đại thuộc về bọn họ, đều đã trở thành quá khứ rồi.
“Trượng phu của ta trắng mà lại đỏ*, vượt qua vạn người!”
* [Bài ca của Sa-lô-môn] Theo nghĩa đen, đó là một bài thánh ca về tình yêu giữa một người nam và một người nữ; theo quan điểm sâu sắc về tâm linh, đó là tình yêu sâu sắc giữa Chúa Kitô và dân Ngài. Tình yêu trong sáng và cao quý nhất trên đời chính là tình yêu nam nữ. Vì vậy, ở nhiều chỗ trong Kinh Thánh, tình yêu vợ chồng được dùng để diễn tả tình yêu Thiên Chúa dành cho con người, để con người có thể hiểu được tình cảm Thiên Chúa dành cho con người. Người Do Thái đọc Diễm Ca mỗi dịp Lễ Vượt Qua để tưởng nhớ tình yêu Thiên Chúa dành cho họ.
Trông thấy một màn này, dị sắc trong mắt Nghiêm Quần Nhi liên tục xuất hiện, ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngọc tràn ngập sự sùng bái.
Nàng và mấy người Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, chưa từng bị nhắm vào, cho nên không có gì đáng ngại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, biến cố lần này thực ra chỉ phát sinh ở trong một hai hơi thở.
Đệ tử thủ vệ ở ngoài điện, chỉ cảm thấy từng đợt linh áp cường đại trong điện liên tục xuất hiện, dường như bạo phát một loại xung đột nào đó.
Nhưng không bị trưởng lão triệu kiến, cũng không dám tự mình tiến vào trong.
“Bịch bịch”
Lực áp quần hùng, Lưu Ngọc thản nhiên đi đến chủ vị, ánh mắt đảo qua trên người từng trưởng lão.
Ánh mắt kia, phảng phất mang theo uy áp không thể chống cự, những nơi đi qua không người nào dám tại đối kháng chính diện.
Tất cả ánh mắt, đều dễ dàng sụp đổ.
“Không tệ.”
Nhìn thấy một màn này, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, cảm thấy hài lòng với hiệu quả này.
Chỉ dựa vào mồm mép, còn không biết lúc nào mới có kết quả, vẫn là trực tiếp động thủ thì thuận tiện hơn.
Dừng một chút, hắn thản nhiên nói:
“Liên quan tới danh ngạch phái ra tiền tuyến, Lưu mỗ cũng có ý kiến nho nhỏ.”
“Lưu mỗ cho rằng, nếu an bài như thế này…”
Lưu Ngọc nhẹ giọng thì thầm, nói ra danh sách bản thân cho rằng “Hợp lý”.
Thanh âm mặc dù không lớn, lại truyền rõ ràng khắp mỗi một góc đại điện, phảng phất là âm thanh duy nhất, mỗi một câu đều bóp tiếng lòng của mọi người.
Không ai tại đó dám xem nhẹ!
Kẻ yếu khàn cả giọng, cũng không người lắng nghe.
Cường giả nhẹ giọng thì thầm, lại xâm nhập vào lòng người!
“Ai tán thành, ai phản đối?”