Chương 1986 Nguyên Anh đại đạo (thượng)
Nói xong lời cuối cùng, Lưu Ngọc thoáng tăng cao âm điệu, ánh mắt cường thế quét về phía chư vị trưởng lão.
Cho dù có người lòng sinh bất mãn muốn phản bác, cuối cùng cũng bị bại lui dưới ánh mắt đè ép ở đây, giờ phút này cảm giác mở miệng hết sức gian nan.
Đặc biệt là câu nói sau cùng, phảng phất tiềm ẩn hàn ý thật sâu.
Nhìn Thanh Dương tử vênh váo hung hăng, không ai bì nổi kia, hồi tưởng đến tràng cảnh vừa mới dễ dàng sụp đổ lúc nãy, trong lòng bọn họ chỉ có thể chán nản thở dài.
Trước sau có bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, bao gồm cả Tam đại trưởng lão.
Dù sao phần danh sách này, có thể nói vẫn còn tương đối “Công bằng”, đối xử với tu sĩ tam mạch như nhau, tất cả mọi người không ai chiếm được tiện nghi.
Chỉ có tu sĩ Thanh Dương nhất hệ, thu được không ít ưu đãi.
Tất cả mọi người chịu thiệt thòi, tương đương với không chịu thua thiệt mà -
So với danh sách các trưởng lão khác, Lưu Ngọc cho ra phần danh sách này, so ra mà nói càng có thể tiếp nhận.
Đương nhiên, đây là trên cơ sở xây dựng thực lực cường đại.
Trong lúc nhất thời, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt các trưởng lão giao nhau, giữa vô thanh vô tức giao lưu, đều có thể nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt của nhau.
Sau ba hơi thở, một tân tấn trưởng lão không chịu nổi áp lực gật đầu, những người khác thấy vậy cũng lần lượt gật đầu.
Tuy là “Tướng tài”,“Trung kiên” của ba mạch, dưới trường hợp không có Tam đại trưởng lão cho phép, cũng tự tiện quyết định gật đầu đồng ý.
Làm Kim Đan chân nhân sống mấy trăm năm, bọn họ cũng đều biết xem xét thời thế.
Tiềm lực tam đại trưởng lão đã hết, tỷ lệ Kết Anh thành công cực kỳ bé nhỏ, mà Thanh Dương tử lại như mặt trời ban trưa, ai là tương lai tông môn liếc qua đã thấy ngay.
Quyết định như thế nào, kỳ thật đã rất rõ ràng, dưới tình huống đã có người dẫn đầu, cũng tự mượn sườn núi xuống “Ngoan ngoãn gật đầu”.
Nhìn qua một màn này, Lý Trường Phong, Tề Vân Thiên, Hạ Như Long mặt trầm như nước, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất lực.
Thời đến thiên địa đều góp sức, vận đi anh hùng cũng sa cơ!
Chỉ là đại thế đã mất, giờ phút này bọn họ phản đối cũng vô dụng, cuối cùng vẫn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hết thảy đã kết thúc!
“Đáng tiếc…”
“Thiên Nam bây giờ, người có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, xác thực ít có kẻ ngu xuẩn.”
Sự tình thuận lợi hơn cả tưởng tượng, sau khi Lưu Ngọc mừng rỡ lại có chút tiếc nuối, trong lòng có chút cảm khái.
Hắn vốn còn muốn, có một hai cái “Đau đầu” lao ra, để cho mình lập uy một lần, hung hăng giết gà dọa khỉ một lần.
Ai ngờ, sự tình phát triển thế mà còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng, hơn mười trưởng lão Kim Đan đang ngồi, thế mà không một người dám đứng ra phản đối.
Có điều nếu đã cũng không có ý kiến, Lưu Ngọc cũng không tiện “Tìm địch trong hư không”, nghĩ lại liền từ bỏ ý nghĩ lập uy.
Còn nhiều thời gian!
“Chư vị sư huynh đệ cũng đã không có ý kiến, Lưu mỗ cảm thấy ngoài ý muốn, vậy liền an bài như thế đi.”
“Nhan sư đệ, việc này giao cho ngươi đi làm, đừng để Lưu mỗ thất vọng.”
Khóe miệng hiện lên một nụ cười, Lưu Ngọc lập tức điều chỉnh tâm tính, tiến vào vai mới.
Không hỏi thăm ý kiến của chư vị của trưởng lão, liền đem việc này giao cho Nhan Khai đi xử lý.
Theo hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu không khí ngưng trọng đến cực điểm trong điện, như băng tuyết tan rã, cuối cùng không còn kiềm chế như vừa nãy.
“Rõ!”
“Tại hạ sẽ toàn lực ứng phó ổn thỏa, tất không làm Thanh Dương sư huynh thất vọng!”
Không do dự, lúc này Nhan Khai chắp tay lĩnh mệnh, quả quyết nhận lấy chuyện xui xẻo này.
Hai người trước đây hợp tác, vẫn luôn tương đối vui vẻ.
Mắt thấy Thanh Dương sư huynh thực lực cao cường như vậy, còn vừa ý mình như thế, hắn đương nhiên sẽ không do dự.
Nhan Khai đã hạ quyết tâm, phải ôm chặt cái cái bắp đùi này thật tốt.
“Ừm.”
Khóe miệng mỉm cười, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.
Trong những tu sĩ quan hệ không tệ, có thể tín nhiệm, trước mắt cũng chỉ có Nhan Khai có thể gánh vác trách nhiệm này.
Tu sĩ còn lại, bất kể là Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, hay là Lãnh Nguyệt Tâm, cảnh giới đều chỉ là Kim Đan sơ kỳ, không đủ để đồng môn tâm phục khẩu phục.
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói ra:
“Nếu chuyện điều động tu sĩ đến tiền tuyến đã có một kết quả, lần nghị sự này đến đây hãy kết thúc đi.”
“Tan họp!”
Nói xong, Lưu Ngọc thong dong đi ra ngoài điện dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người.
Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, Nhan Khai thấy vậy, liền vội vàng đứng lên đi sát đằng sau, vây quanh đi ra ngoài điện.
“Bịch bịch”
Trong đại điện, lần nữa lâm vào yên tĩnh, chỉ còn lại có tiết tấu tiếng bước chân vang lên. …
Nhưng lúc đi tới cửa đại điện, sắp đi ra khỏi đại điện, Lưu Ngọc lại giống là nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên dừng chân.
Hắn bỗng nhiên quay người, ánh mắt khóa chặt trong vào đám người Nghiêm Quần Nhi, nhẹ nhàng cười nói:
“Ôi trí nhớ này, có một chuyện quan trọng suýt nữa đã quên mất.”
“Nghiêm sư muội, nan đề tu luyện lần trước ngươi nói, Lưu mỗ đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Không biết đêm nay có thời gian không, ngươi ta hãy thảo luận một phen thật tốt?”
Dưới ánh nhìn trừng trừng của vạn chúng, Lưu Ngọc nói ra mời.
Thảo luận vấn đề tu luyện?
Hơn nữa còn là ban đêm?
Đến lúc đó cô nam quả nữ, làm không tốt chính là…
Đám người không hẹn mà cùng nghĩ tới ý này, mấy lời nói của Lưu Ngọc khiến cho người ta miên man bất định.
Lập tức, ánh mắt của bọn hắn liền trở nên cổ quái, nhìn về phía Hạ Như Long và đệ tử Kim Văn Hạo đang có sắc mặt khó coi.
Tông môn lớn như vậy, nhưng tu sĩ Kim Đan bây giờ cũng chỉ hai mươi mấy người, một chút tin tức tự nhiên chẳng mấy chốc cũng sẽ truyền ra.
Đối với chuyện thông gia, bọn hắn tất nhiên sớm đã nghe thấy.
“Lần này có trò hay để xem rồi.”
Theo Lưu Ngọc mở miệng, chuyện thông gia tự nhiên dừng ở đây, trong lòng mọi người sinh ra ý nghĩ này.
Mà sư đồ hai người Hạ Như Long, Kim Văn Hạo bị từng đạo ánh mắt kỳ quái đảo qua, mặt trầm như nước, đứng cũng không được ngồi cũng không xong vô cùng xấu hổ.
“Lưu sư huynh, sư muội nhất định đúng giờ đến gặp.”
Nghe lời nói của Lưu Ngọc, Nghiêm Quần Nhi lập tức sững sờ, không biết nghĩ đến cái gì hai gò má đỏ ửng, lập tức xán lạn cười một tiếng đáp lại nói.
Mặc kệ có chút ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn đáp ứng cái lời mời có chút mập mờ này.
Nghiêm Quần Nhi hiểu rõ, theo Lưu Ngọc mở miệng, vấn đề luôn bối rối của mình đã không còn tồn tại.
“Không nghĩ tới sẽ lấy loại phương thức này để giải quyết.”
“Chỉ có điều, thật rất không tệ đó!”
Giờ khắc này, nội tâm của nàng dâng lên một dòng nước ấm.
“Vậy cứ quyết định như thế.”
Lưu Ngọc mỉm cười, lại nhẹ nhàng chắp tay hướng đến đồng môn trong điện, quay người đi ra ngoài điện.