Chương 1987 Nguyên Anh đại đạo (thượng) (2)
Theo số đạo độn quang dâng lên, khí tức mấy người rất nhanh đi xa.
Trong lúc phi độn, Lưu Ngọc có thể cảm nhận được rõ ràng, hai đạo ánh mắt u oán bất mãn, vẫn luôn dừng lại ở phía sau lưng mình.
Không cần quay đầu lại, cũng biết là ai.
Chẳng qua là hắn đã giải quyết xong, lúc này ra vẻ không biết không để ý đến, chỉ tiếp tục bay về phía Thanh Dương phong.
Trong nhà bất ổn, dùng cái gì bình thiên hạ?
“Lý sư huynh, tại hạ còn có chuyện quan trọng, liền cáo từ trước.”
Nhóm Lưu Ngọc sau khi rời đi, một trưởng lão của gia tộc nhất mạch, tựa hồ có vấn đề gì vội vàng cáo từ.
Nói xong, gã không đợi đáp lại, liền vội vàng đi ra phía ngoài điện.
“Tề sư huynh, tại hạ còn có một lò đan dược…”
“Hạ sư huynh, Chu mỗ nhớ tới một chuyện quan trọng…”
Trong mấy hơi thở, đại bộ phận trưởng lão Kim Đan đều cáo từ.
Đến lúc này, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra tông môn sắp biến thiên.
Một vài trưởng lão Kim Đan liên hệ chẳng phải chặt chẽ lắm, không thể không một lần nữa xem kỹ quan hệ lẫn nhau, cân nhắc phải chăng phân rõ giới hạn từ đây.
Trong lúc nhất thời, đại điện tông môn vốn vô cùng náo nhiệt bỗng người đi nhà trống, chỉ còn lại tám, chín tu sĩ.
Người đi trà lạnh!
Lần trưởng lão nghị sự này mặc dù đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng sâu xa mang đến, lại không chỉ tại đây.
Theo thời gian chuyển dời, chắc chắn ảnh hưởng đến mọi mặt của Nguyên Dương tông, cùng với từng thế lực phụ thuộc.
“Vèo vèo -”
Sau nửa canh giờ, đã thấy Thanh Dương phong ở xa xa.
Liên quan tới danh sách tu sĩ lên tiền tuyến, nên phân phó đã phân phó trên đường, Nhan Khai kịp thời nói lời cáo từ, mập mờ cười một tiếng không hề có chút ý nghĩ muốn ghé đến ngồi một chút.
Bởi vì chuyện vừa rồi, Lưu Ngọc không thể không trấn an hai nữ tử một phen, lúc này mới quay người tiến vào phòng luyện công.
Nếu như hắn muốn khăng khăng với chuyện gì, bình thường đã quyết định sẽ không cách nào thay đổi, cho nên sau khi ấm giọng trấn an, Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên vẫn là miễn cưỡng tiếp nhận.
Trong tu luyện, nửa ngày thời gian chớp mắt liền qua.
Bóng đêm mông lung bao phủ bầu trời và đại địa, che giấu bí mật không muốn người biết.
“Công tử, Nghiêm sư thúc tới chơi.”
Ngoài phòng tu luyện, Văn Thải Y kích động trận pháp, thanh âm truyền vào trong phòng luyện công.
“Mời đến đại sảnh ngồi, không thể thờ ơ.”
Phân ra một tia tâm thần, Lưu Ngọc dùng thần thức truyền âm.
Văn Thải Y không tiếp tục quấy rầy, tiếng bước chân rất nhanh đã đi xa, đi về phía cửa động phủ.
“Phù -”
Nhỏ nửa khắc đồng hồ sau, đánh xong một bộ “Lưu tinh quyền”, Lưu Ngọc rời khỏi trạng thái chân thân, sau đó mới khoác thêm áo bào đen đi đến đại sảnh.
Rất nhanh, hắn đã gặp được Nghiêm Quần Nhi thân mặc một bộ váy đỏ rực, trang dung tinh xảo, thân thể thon thả.
Nàng đang nhìn chung quanh, không ngừng nhìn quanh bốn phía, không có ý tứ giao lưu Văn Thải Y, tựa hồ đang chờ cái gì đó.
“Sư muội, để muội đợi lâu.”
Xa xa, Lưu Ngọc liền vừa cười vừa nói.
“Lưu sư huynh, ta cũng vừa mới đến.”
Chân chính nhìn thấy người mình chờ đợi, trong mắt Nghiêm Quần Nhi lại lóe lên một tia bối rối, có chút ngơ ngác trả lời.
Ngồi đối diện nhau, Lưu Ngọc bộc lộ trà nghệ, tự mình pha được một bình linh trà rót cho nàng.
Nhàn phiếm vài câu, kêu mấy thị nữ lui ra, hắn bắt đầu hỏi vấn đề tu luyện của đối phương.
Cái này không giống với trong tưởng tượng lắm, Nghiêm Quần Nhi mơ hồ có chút thất vọng, chỉ có điều vẫn nói ra từng khó khăn gặp phải trong khi tu luyện.
Ngoài pháp bảo, linh vật ra, hành trình đến Trung Vực của Lưu Ngọc thu hoạch lớn nhất chính là có được rất nhiều tri thức tu tiên.
Lấy tu vi hiện tại của hắn cùng với tri thức dự trữ, chỉ điểm Nghiêm Quần Nhi Kim Đan trung kỳ, tự nhiên không thành vấn đề.
Trong lúc một hỏi một đáp, thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt sắc trời đã không còn mờ mịt, một đêm trôi qua rất nhanh.
Thảo luận vấn đề tu luyện một đêm, tính toán thời gian chắc đã vừa tới, Lưu Ngọc mới ám chỉ Nghiêm Quần Nhi rời đi.
Cái này hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ lúc trước, nhưng loại chuyện này, nữ tu lại làm sao có ý tứ chủ động mở miệng.
Nhìn Lưu Ngọc vẻ mặt chính khí, Nghiêm Quần Nhi chỉ có thể đứng dậy cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng Nghiêm Quần Nhi rời đi, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, có điều là không có ý muốn giữ lại.
Chuyện trọng yếu nhất trước mắt, đó là tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong, sau đó xung kích bình cảnh Nguyên Anh.
Tất cả mọi chuyện khác đều phải nhượng bộ cho chuyện này.
Hơn nữa, hắn đã có hai vị nữ tu cùng cảnh giới làm thị thiếp, hơn nữa còn là trưởng lão tông môn.
Nếu là ngược lại thu thêm một vị, ảnh hưởng cũng thực sự quá ác liệt.
Mà cứ cho là phần tình cảm này có chút đặc thù, nhưng là không đến mức phải liều lĩnh, Lưu Ngọc cũng sớm đã hạ quyết tâm, không có khả năng kết đạo lữ với người khác.
Trừ phi, không còn gì sợ hãi, tu luyện tới đỉnh phong, đủ để tung hoành vô địch!…
Có tử sĩ “Thái Dương chi ảnh” chiếu cố, cho dù chuyển nhà từ Thanh Châu Sở quốc chuyển đến Nguyên quốc, nhưng Lưu gia vẫn là không ngừng phát triển.
Thời gian trăm năm trôi qua, đã trở thành đại tộc có danh tiếng trong tiểu quốc ở thế tục.
Nhưng dục vọng của con người vô cùng vô tận, thời gian trôi qua tốt, các loại vấn đề cũng liền theo đó mà đến.
Lưu Ngọc bay thẳng trên trời cao, vô thanh vô tức đứng ở trên không quan sát xuống phía dưới.
Phía dưới, tất cả mọi người đều người mặc tộc phục, dưới từng tộc lão chứng kiến, một quá trình phân tông đang tiến hành.
Theo một bút trùng điệp của tộc trưởng hạ xuống, quá trình của lần phân tông này chuẩn bị kết thúc.
Theo Lưu gia nhanh chóng phát triển, huyết mạch dòng dõi càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn lẫn nhau cũng dần dần tăng nhiều.
“Hậu bối tử tôn vô năng, không thể đoàn kết tộc nhân, khiến tông tộc phân liệt, tộc nhân ly tâm.”
“Chưa thể quản lý tốt gia tộc, lão phu làm tộc trưởng làm cũng có lỗi.”
“Người đâu…”
Mắt thấy quá trình phân tông sắp tới, tộc trưởng thân thể gầy gò tóc trắng phơ, hốc mắt đỏ bừng thở dài thật sâu nói.
Nói xong, lão liền ghé vào trên một cái ghế gỗ, mặc cho một gã đại hán tiến lên, liên tục vung vẩy trường tiên.
“Ba, ba, ba “
Ba roi này không hề lưu thủ, trực tiếp đánh nát y phục, máu thịt bên dưới càng be bét.
Có dù có một số ít người không muốn phân tông, nhưng việc đã đến nước này hết thảy không thể vãn hồi, quá trình phân tông cuối cùng vẫn đi đến, biển người dần dần tán đi.
Rất nhanh màn đêm buông xuống, trong miếu Lưu gia tông, sáng lên chút ánh lửa.
Đốt ánh nến, tế tự tổ tiên.
Bên trên không trung cao ngàn trượng, Lưu Ngọc mặt không biểu tình, thu hết thảy vào mắt, lại không có chút ý định nhúng tay nào.
Sự vật suy yếu và kết thúc, chú định khó mà nghịch chuyển!
Đây đều là vấn đề tất nhiên sẽ xuất hiện khi Lưu gia phát triển, sẽ không chỉ có lần này thôi.
“Mọi việc đã xong, là thời điểm xung kích bình cảnh Nguyên Anh.”
“Nhân yêu đại chiến hừng hực khí thế, yên bình trước mắt, cũng sẽ không tiếp tục quá lâu!”
Thật lâu, hắn thu hồi ánh mắt, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.
Pháp lực nhất chuyển, Lưu Ngọc vô thanh vô tức biến mất ở chỗ cũ.
Từ đầu đến cuối, đều không có bất kỳ tu sĩ hoặc phàm nhân nào phát giác.