Chương 1988 Nguyên Anh đại đạo (trung)
…
Thực lực thể hiện ở đại điện của tông môn, tạm thời đã chấn nhiếp tất cả trưởng lão, nhưng di chứng lưu lại cũng không nhỏ.
Mặc dù kiêng kị thực lực cường đại của Lưu Ngọc, bọn hắn không dám đối kháng công khai, nhưng lén lút hành động lại không ít.
Tỉ như lợi dụng ưu thế quen thuộc với quy tắc tông môn, âm thầm ngáng chân tu sĩ Thanh Dương nhất hệ, hay là trực tiếp tìm tới Thiên Phong lão tổ, cáo trạng Thanh Dương tử vô pháp vô thiên.
Nhưng những hành động lén lút, đều bị Lưu Ngọc nhẹ nhàng hóa giải, dù sao hắn cũng không phải kẻ chiến đấu một mình.
Lấy mình làm trung tâm, phía sau có hẳn một tập đoàn lợi ích.
Cho dù có bất mãn, nhưng những lão hồ ly Kim Đan sống mấy trăm tuổi này, cũng sẽ không chỉ đi trên một con đường đen tối.
Bọn hắn một mặt lặng lẽ gây phiền toái, một mặt lại âm thầm lấy lòng.
Như thế, liền sẽ không thua hoàn toàn.
Loại hành vi này, đương nhiên Lưu Ngọc thấy rõ, chỉ có điều đối với những trưởng lão lấy lòng như thế, vẫn lựa chọn tha thứ mà đối đãi.
Dù sao loại vật này, chính là đoàn kết số nhiều chèn ép số ít.
Mặc dù hắn có thực lực cao cường, nhưng tạm thời vẫn bị môn quy hạn chế, không thể coi trời bằng vung không thèm cố kỵ gì được.
Nhưng đối với những trưởng lão Kim Đan kiên quyết đứng ở phía đối lập kia, tự nhiên là sử dụng thủ đoạn lôi đình mà trấn áp.
Về phần bên phía Thiên Phong lão tổ, những khiếu nại liên quan đến Lưu Ngọc, cũng đã như đá chìm xuống đáy biển.
Mặc kệ chúng trưởng lão Kim Đan tố cáo như thế nào, đều không có bất kể sự hồi đáp nào.
Cho dù mấy trưởng lão là thân đệ tử có bị chèn ép, cũng không hề có ý định đứng ra, thái độ vô cùng mập mờ.
Theo thời gian chuyển dời, thái độ ngầm thừa nhận của Thiên Phong lão tổ, khiến đại đa số trưởng lão hoàn toàn thấy rõ tình thế, dần dần đảo hướng về phía Lưu Ngọc.
Có điều là ngắn ngủi mấy năm, bên trên từ cấp độ trưởng lão Kim Đan, xuống đến phương diện đệ tử ngoại môn, một trận biến đổi lớn từ trên xuống dưới trong Nguyên Dương tông đã nhanh chóng hoàn thành.
Sư đồ hai người Hạ Như Long, Kim Văn Hạo, lúc “Trưởng lão nghị sự” hai năm sau đã tự mình đến nhà, nói gần nói xa đều là ý tứ chịu thua.
Thậm chí không cần tự mình xuất thủ, chuyện của Nghiêm Quần Nhi đã được tùy tiện giải quyết!
Thời gian trôi mau, vào lúc nhân yêu đại chiến hừng hực khí thế, Lưu Ngọc bởi vì hoàn thành nhiệm vụ “kế hoạch Trường An”, lại có thể hưởng an bình tạm thời.
Thời gian mười năm, cứ như vậy trôi đi xuống kẽ tay. …
Mười năm sau.
Thanh Dương phong, phòng luyện công.
Bên trên bồ đoàn giản dị tự nhiên, một thân ảnh khoác hắc bào khôi ngô ngồi xếp bằng, trên mặt là linh quang màu xanh không ngừng lấp lánh.
Người này chính là Lưu Ngọc!
Theo công pháp vận hành, quanh người hắn tự nhiên mà tản ra linh áp và uy thế, không ngừng chậm chạp kéo lên cao, rảo bước tiến lên về phía cao hơn cả đỉnh phong.
“Oanh”
“Ầm ầm ầm”
Linh áp tràn ngập trong phòng, không bị khống chế quét ngang tứ phương mà đi, từng kiện dụng cụ thường ngày dưới linh áp đã hóa thành bột mịn.
“Răng rắc”
Liền ngay cả trên mặt đất được xây dựng, cũng bởi vậy vỡ ra từng khe hở, hiện ra thêm một mảnh linh quang trận văn lấp lóe.
Chỉ dựa vào linh áp xung kích, vì để che lấp động tĩnh, phòng hộ ngoại địch, nên đã bố trí trận pháp tam giai thượng phẩm, bên trên lồng ánh sáng kích phát ra, đều nổi lên từng vòng gợn sóng nối tiếp, như một loại sóng nước nhộn nhạo lên.
“Ầm!!”
Bỗng nhiên, phảng phất như một đạo bình chướng vô hình bị đánh phá, quanh thân Lưu Ngọc tản ra linh áp, đột nhiên lần nữa nâng cao lên một đoạn nhỏ.
Sau đó, dùng một loại tốc độ cực nhanh, tiếp tục đẩy lên cao, dần dần đạt tới tình trạng mà Kim Đan phổ thông không thể tạo thành được.
Bên trên lồng ánh sáng của trận pháp, từng vòng gợn sóng như nước càng ngày càng kịch liệt, tốc độ lan ra chẳng những không có giảm nhỏ, ngược lại có xu thế kịch liệt hơn.
“Răng rắc”
Trên mặt đất, vết rạn to to nhỏ nhỏ cũng lan tràn ra như mạng nhện.
Tuy nhiên vẫn may, theo công pháp của Lưu Ngọc vận hành, linh áp kinh khủng tràn ngập trong phòng dần dần ổn định, cuối cùng tiêu thất không còn thấy trong hư không.
“Phù -”
Đột nhiên hắn mở hai con ngươi đen như mực ra, trong mắt là thần quang sáng tỏ trước nay chưa từng có.
Kim Đan đỉnh phong!
Cảm nhận được tu vi lúc này, cùng với pháp lực mênh mông khuấy động trong đan điền, trên mặt Lưu Ngọc hiện ra một nụ cười.
Từ sau khi trưởng lão nghị sự, hắn liền tiến vào trạng thái nửa bế quan, ngày thường dành nhiều thời gian nhất là gặp một vài trưởng lão đến nhà bái phỏng.
Về phần minh tranh ám đấu trong tông môn, thì giao cho mấy người Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên quản lý.
Từ sau khi triển lộ thực lực vượt qua dự kiến, trưởng lão âm thầm liên lạc đã không phải số ít, dù cho thủ đoạn của chúng nữ tương đối non nớt thì cũng sẽ không ăn thiệt thòi lớn gì, thời khắc mấu chốt luôn có thể hóa giải nan đề như kỳ tích.
Đắc “Đạo” nhiều viện trợ, thất “Đạo” ít viện trợ!
Cho dù mấy tầng màn che bịt kín, phủ thêm ngoại y văn minh, nhưng pháp tắc mạnh được yếu thua, vẫn là thể hiện cực kỳ rõ ràng.
Mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu!
Sức mạnh to lớn thuộc về bản thân, tất nhiên Lưu Ngọc cúi đầu ngẩng đầu không sợ, mới không lựa chọn tiếp tục xuất thủ.
Mà là quả quyết buông tay, đầu tiên để cho mình có càng nhiều thời gian tu luyện, nhìn lại thân cũng là đồng môn, cũng không đuổi tận giết tuyệt những Kim Đan khác, để bọn hắn có đầy đủ thời gian đưa ra lựa chọn.
Hắn bỏ ra ước chừng mười năm, dưới sự giúp đỡ của đan dược “Thanh Minh đan” tam giai thượng phẩm, cuối cùng đẩy tu vi Luyện Khí lên đến Kim Đan đỉnh phong, tùy thời có thể tiến hành xung kích với bình cảnh Nguyên Anh.
Tâm niệm vừa động, thần thức trong nháy mắt lan tràn ra.
Mười dặm, một trăm dặm, một trăm tám mươi dặm
Lấy bản thân làm trung tâm, thần thức hiện lên đã lan tràn ra một trăm tám mươi tám dặm, cuối cùng mới đạt đến cực hạn.
“Loại trình độ này, đã vượt qua Kim Đan đỉnh phong phổ thông quá nhiều.”
“Lúc này sử dụng “Kinh Thần Thích”, nếu không có pháp bảo phòng ngự thần thức công kích, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ phổ thông, nói không chừng đều có thể giải quyết như chém dưa thái rau.”
“Nhưng khoảng cách với thần thức Nguyên Anh kỳ, y nguyên còn có chênh lệch không nhỏ.”
Cảm thụ phạm vi thần thức thời khắc này, Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.
Thần thức tăng lên, đương nhiên sẽ không chỉ một lần là xong.