Chương 1989 Nguyên Anh đại đạo (trung) (2)
Tu luyện “Tôn Thần diệu pháp” sử dụng đồng thời “Ngưng Hồn đan”, lại thêm tu vi tinh tiến bị động tăng trưởng, trong mười năm này vẫn luôn đang vững bước tăng lên, mới có phạm vi một trăm tám mươi tám dặm hiện tại.
Chỉ là cách cực hạn hai trăm dặm của Nguyên Anh kỳ, vẫn y nguyên không chạm đến được.
Tu luyện thần thức càng đi về phía sau, chênh lệch trong mỗi một bậc cũng đều không nhỏ, cho nên chênh lệch mười hai dặm nhìn như không đáng chú ý, tu luyện bình thường khả năng mấy trăm năm cũng khó mà vượt qua.
“Vẫn luôn dùng cùng một loại đan dược, thêm nữa về sau tăng lên càng ngày càng gian nan, hiệu quả Ngưng Hồn đan sẽ càng ngày càng kém.”
“Chỉ cần không thể đột phá bình cảnh Nguyên Anh, tu vi trước mắt không thể tiến, chỉ dựa vào tu luyện “Tôn Thần diệu pháp” cùng với dùng các loại linh vật, muốn đột phá đến phạm vi hai trăm, hi vọng trong một hai trăm năm đạt được là không lớn.”
“Có điều là cũng may, còn có “Địch Hồn đan” chưa từng dùng.”
Nghĩ đến chỗ này, Lưu Ngọc lấy ra một chiếc bình ngọc, đổ ra một viên đan dược lớn chừng trái nhãn, có ba linh văn màu xám trắng.
Đây cũng là viên Địch Hồn đan cuối cùng, trải qua vô số lần thí nghiệm mới cho ra kết quả cuối cùng.
Trong mười năm, mấy đối tượng thí nghiệm sống sót, đều chưa từng xuất hiện di chứng nghiêm trọng.
Phương diện Nguyên Thần tăng lên, cùng với tài nguyên đạt được khi cửu tử nhất sinh, khiến cho con đường tu luyện của bọn hắn thông thuận rất nhiều, tuỳ tiện đã có thể đột phá một tiểu cảnh giới.
Trong đó, số “Ba chín tám” là thu hoạch được lớn nhất.
Với tư chất ngụy linh căn, ngắn ngủi mười năm đã tu luyện tới Luyện Khí viên mãn, cũng dưới sự giúp đỡ của ba viên Trúc Cơ đan mà Trúc Cơ thành công.
“Lấy tri thức tu tiên nắm giữ trước mắt, cùng với kết quả của mấy trăm lần thí nghiệm, Địch Hồn đan đã cải tiến đến cực hạn.”
“Quan sát trọn vẹn mười năm, sẽ không có cái gì di chứng gì nghiêm trọng.”
Nhìn Địch Hồn đan màu trắng nhỏ cỡ quả nhãn trong lòng bàn tay, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, đã quyết định dùng đan này.
Khác với lúc Kết Đan, lúc xung kích bình cảnh Nguyên Anh “Thần” chiếm cao hơn, trọng điểm là tăng lên tạo nghệ trên phương diện Nguyên Thần, quả thật có thể đề cao xác suất Kết Anh thành công.
Cho nên trong điều kiện cho phép, tất nhiên chỉ có thể tăng lên tu vi Nguyên Thần.
Có điều là Lưu Ngọc không vội vã dùng Địch Hồn đan, tu vi tuy là nước chảy thành sông đạt đến Kim Đan đỉnh phong, nhưng tốt nhất vẫn là thích ứng trước một đoạn thời gian, để tránh đến lúc đó xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
“Mười năm cũng đã chờ được, đâu thiếu gì chút thời gian này.”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc đứng dậy đi ra ngoài, Văn Thải Y phục thị hắn tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho tu luyện sắp tới.
Động phủ sớm đã để tấm bảng gỗ ghi bế quan tu luyện lên, cho nên không có bất kỳ tu sĩ nào tới quấy rầy.
Rèn luyện tu vi, ôn dưỡng pháp bảo, đọc điển tịch.
Hắn không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chuẩn bị cho xung kích bình cảnh Nguyên Anh trước, thời gian nửa tháng trong nháy mắt trôi qua. …
Nửa tháng sau, phòng luyện công.
“Kim Đan cảnh giới đỉnh phong, đã thích nửa tháng rồi.”
“Chắc đã đến lúc dùng “Địch Hồn đan” rồi.”
Ngồi xếp bằng bài trừ tạp niệm, tâm hồ bình tĩnh như giếng cổ đầm sâu, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Trong vòng mười năm, tinh hoa của “Thái Dương chi lực” và “Thái Âm chi lực”, thông qua thế giới Tiên Phủ hắn đã thành công “Sáng tạo”, hoặc là nói “Chuẩn bị” ra.
Trước hoàn thành các điều kiện, sau đã có thể thi triển bí pháp “Lưỡng Sắc Nguyên Anh”.
Đủ loại suy nghĩ, ở giữa tâm hồ lóe lên một cái rồi biến mất, sau khi Lưu Ngọc ra quyết định thì không do dự nữa.
Đưa tay khẽ động, liền thả “Địch Hồn đan “lớn chừng trái nhãn vào trong miệng.
“Ừng ực -”
Hầu kết run run, đan dược vào bụng.
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi ngay ngắn, lập tức nhắm mắt lại vận chuyển “Thanh Dương công”, luyện hóa dược lực của Địch Hồn đan.
Rất nhanh, một loại cảm giác lúc lạnh lúc nóng dâng lên từ phần bụng.
Trong thần thức quan sát, Địch Hồn đan màu xám trắng chậm rãi thu nhỏ, hóa thành từng sợi khí lưu màu xám trắng.
Trong cảm giác của nhục thân, khí lưu này lúc lạnh lúc nóng, lạnh nóng giao nhau, ngắn ngủi trong một hơi thở đã biến hóa rất nhiều lần.
Thể hiện ra bên ngoài cơ thể, trên tóc da không ngừng có băng sương ngưng kết lại hòa tan, giữa một hơi thở như tiến hành mấy chục lần.
Cũng may nhục thân hắn mạnh mẽ, đã không sợ lạnh buốt và nóng bức bình thường.
Đối tượng thí nghiệm nhiều nhất Trúc Cơ đỉnh phong, đan dược bọn hắn dùng cũng đều là “Bản rút gọn”, các loại linh dược đều giảm bớt dựa theo tỉ lệ, dược hiệu tất nhiên cũng không thể so sánh với Địch Hồn đan bình thường.
Nếu như Tu sĩ cấp thấp dùng Địch Hồn đan chân chính, như vậy chỉ có thể nghi ngờ là bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ bạo thể mà chết.
Dòng khí màu xám chẳng những có rất nhiều biến hóa và đặc tính, đồng thời có một loại cảm giác hư vô mờ mịt, bằng mắt thường căn bản là không có cách nào phát giác, sẽ chỉ xuất hiện trong thần thức quan sát và cảm ứng Linh giác.
Từng tia từng sợi dòng khí màu xám hội tụ vào một chỗ, tự nhiên mà hướng thẳng lên trên phần đầu, rất nhanh đã tiến vào Nễ Hoàn cung.
Dưới ánh sáng xanh biếc chiếu rọi xuống, bọn chúng trực tiếp xuất hiện xung quanh Nguyên Thần to bằng cái thớt, hướng về Nguyên Thần màu đỏ mà quấn quanh, từng sợi dung nhập trong đó.
“Hừ -!”
Sau một khắc, Lưu Ngọc nhắm mắt vận công, liền vô ý thức phát ra một tiếng hừ lạnh.
Lạnh cùng nóng nhanh chóng giao nhau, nương theo ngàn lần vạn lần thống khổ trong thân xác, không ngừng truyền đến từ trong Nguyên Thần.
So sánh với nhau, thống khổ khi gãy tay gãy chân của nhục thân, đều không đáng giá nhắc tới.
Sau mấy hơi thở, theo dòng khí màu xám liên tục không ngừng dung nhập vào Nguyên Thần, thống khổ cực hạn càng thêm nghiêm trọng.
“Ách a -!”
Cực lực giữ vững tỉnh táo, nhưng mà sau mười mấy hơi thở, trong miệng Lưu Ngọc vẫn không nhịn được mà phát ra một tiếng hét thảm.
Trên gương mặt vốn bình tĩnh, ngũ quan cũng bởi vậy có chút vặn vẹo.
Ý thức ở vào một cái chớp mắt hoảng hốt này, thiếu chút nữa đã mất phương hướng trong thống khổ vô tận.
Chỉ có điều hắn đã lấy lại tinh thần, tâm thần tập trung cao độ giữ tỉnh táo hết sức, vận chuyển “Tôn Thần diệu pháp” hấp thu dược lực của Địch Hồn đan.
Một mặt chống cự cực hạn thống khổ, một mặt hấp thu dược lực rèn luyện Nguyên Thần.