← Quay lại trang sách

Chương 1990 Nguyên Anh đại đạo (trung) (3)

Mặc cho từng đợt đau đớn cực hạn không ngừng đánh thẳng vào tâm thần, nhưng Lưu Ngọc từ đầu tới cuối vẫn duy trì sự thanh tỉnh.

Kiên định không thay đổi!

Dưới ý chí như sắt thép,“Tôn Thần diệu pháp” ngay ngắn trật tự vận chuyển, không ngừng tiêu hóa dược lực Địch Hồn đan.

Đợi thích ứng thống khổ cực hạn này, hết thảy đã dần dần đi đến quỹ đạo.

Cơ sở nguyên bản của Lưu Ngọc, đã vượt xa khỏi tu sĩ bình thường.

Kim Đan phổ thông tu luyện tới Kim Đan đỉnh phong, thần thức cũng rất ít có thể vượt qua một trăm dặm, mà hắn thì đạt tới một trăm tám mươi tám dặm đủ để khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.

Cơ sở vững chắc, cho dù dùng “Địch Hồn đan” hoàn chỉnh, không có bí pháp phụ trợ gia cố Nễ Hoàn cung, Nễ Hoàn cung cũng vẫn vững như Thái Sơn như cũ, không có chút khuynh hướng hư hỏng nào.

Đau đớn vô tận, phảng phất như không có điểm cuối!

Trong thống khổ cực hạn, Lưu Ngọc đã mất đi cảm giác với thời gian, tâm thần toàn bộ tập trung vận chuyển “Tôn Thần diệu pháp”.

Không biết qua bao lâu, dòng khí màu xám tràn vào Nễ Hoàn cung dần dần giảm bớt.

Từng trận đau đớn cực hạn, giống như là thuỷ triều rút lui, hắn dần dần lấy lại tinh thần từ trong thống khổ.

“Phù -”

Dồn dập phun ra một ngụm trọc khí, Lưu Ngọc chậm rãi mở mắt ra, trong mắt khó nén vẻ mệt mỏi.

Nhưng thần quang trong mắt hắn, lại gần như ngưng ra thật chất.

Nếu như tu sĩ cấp thấp nhìn thẳng, thậm chí bởi vậy mà tâm thần tổn hao nhiều, phảng phất như bị một thanh lợi kiếm vô hình đâm vào tâm thần, có hiệu quả như thần thông.

“Một trăm chín mươi chín dặm.”

Cảm giác được tu vi Nguyên Thần lúc này, trên mặt Lưu Ngọc hiện ra vẻ vui sướng.

Nễ Hoàn cung lúc này, Nguyên Thần vốn to bằng cái thớt, đã thu nhỏ một vòng lớn, trở nên càng thêm ngưng thực, có một loại cảm giác càng chân thực hơn.

Nhưng Nguyên Thần vẫn chỉ là hình thức ban đầu như cũ, khoảng cách đến “Nguyên Thần” đúng nghĩa vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.

Có điều là mặc dù thể tích thu nhỏ, nhưng tăng trưởng lại là thật.

Hắn có thể cảm nhận được, Nguyên Thần tăng cường thiết thực, so với lúc chưa dùng Địch Hồn đan đã vượt qua một bậc.

“Đã một trăm chín mươi chín dặm, chỉ kém một chút nữa.”

“Có lẽ là một tấc, có lẽ là nửa tấc, như cũ vẫn không chạm tới giới hạn của Nguyên Anh.”

“Đáng tiếc, Địch Hồn đan chỉ có thể dùng một lần.”

Niềm vui trôi qua, Lưu Ngọc có chút tiếc nuối nói.

“Vẫn là lòng tham vô đáy -”

Bất quá hắn rất nhanh đã điều chỉnh tâm tính, không còn suy nghĩ lung tung, bắt đầu thích ứng với Nguyên Thần sau khi tấn thăng.

Đến gần giới hạn hai trăm dặm, dựa vào dùng “Ngưng Hồn đan” và các loại linh vật, vẫn có hi vọng không nhỏ có thể chính thức đạt tới.

Mặc dù tốn hao không ít thời gian tinh lực, nhưng có thể một lần tăng lên nhiều như thế, khoản này đầu tư là hoàn toàn đáng giá.

Nếu không chỉ dựa vào dùng linh vật, cùng với một ngày khổ tu mấy chục năm, còn chẳng biết lúc nào có thể đạt tới trình độ này.

Đồng thời, cái này không vẻn vẹn chỉ là gia tăng phạm vi thần thức, càng là đề cao “Chất”!

“Linh mạch tam giai, trên việc trùng kích bình cảnh Nguyên Anh, không có bất kỳ trợ giúp nào, thậm chí sẽ trở thành liên lụy.”

“Xem ra là lúc này cần phải gặp Thiên Phong sư thúc một lần nữa.”

Sau mấy canh giờ nữa, Lưu Ngọc hoàn toàn điều khiển Nguyên Thần chi lực sau khi tăng trưởng, thần quang trong ánh mắt dần dần thu liễm, khôi phục lại dáng vẻ hắc bạch phân minh.

Hắn lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng luyện công đi về phía ngoài động phủ.

“Ầm ầm!”

“Đa tạ sư thúc giúp đỡ!”

Cùng với tiếng cánh cửa đá hạ xuống, Lưu Ngọc đứng bên trong động phủ, quay người ra phía ngoài động phủ hành lễ cảm tạ, bóng dáng dần biến mất.

Nhìn Lưu Ngọc dần dần biến mất, biểu cảm của Thiên Phong lão tổ lộ ra đôi phần phức tạp.

Cho dù khi mới thành lập, Thông Thiên phong không chỉ có một động phủ tứ giai nhưng người có quyền hưởng thụ nó thì ở Nguyên Dương Tông lại chẳng có mấy ai.

Lý Trường Phong chính là một trong số đó, lão đã từng là người được gửi gắm kỳ vọng, tiếc là…

“Lão phu không còn cầm cự được bao lâu nữa, hy vọng Thanh Dương có thể thành công ngay trong lần đầu tiên.”

Thiên Phong lão tổ đứng lặng hồi lâu mới quay người rời đi, mang theo tâm sự nặng nề. …

“Những gì cần dặn dò đều đã dặn dò rồi.”

“Những gì cần chuẩn bị cũng đều đã chuẩn bị. Đã tới lúc chính thức xông phá bình cảnh rồi.”

Trong động phủ tứ giai, Lưu Ngọc ngồi xếp bằng nhưng không lập tức bắt đầu tu luyện ngay.

Hắn cẩn thận suy nghĩ về những chuyện đã qua, kế hoạch của hắn không có chút sơ hở nào.

Nét mặt của hắn không buồn cũng chẳng vui, biểu cảm bình thản.

Tu luyện tới cảnh giới hiện tại, hai tay Lưu Ngọc đã dính đầy máu tươi nhưng lúc này đây, hắn không hề thấy hối hận chút nào.

“Nếu trời có tình thì ắt cũng phải già đi”, đại đạo vô tình là công bằng nhất!

Trong mắt “Thiên đạo” và “Đại đạo”, có lẽ muôn sự, muôn vật đều được đối đãi như nhau, mạnh được yếu thua là chuyện quá đỗi thường tình, đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường chẳng có gì đáng kể mà thôi.

Thiên đạo không thiên vị bất kỳ ai, dù là người hay yêu thú mà giết chóc thì đều sẽ sinh ra nhân quả báo ứng.

Cho nên dẫu hai tay có dính đầy máu tươi thì Lưu Ngọc cũng chẳng lo lắng thiên kiếp Nguyên Anh sẽ nặng hơn.

Lúc này hắn hồi tưởng lại quá khứ không phải là để sám hối những chuyện đã làm mà chỉ là để xác định những chuyện mình từng làm không hề thẹn với lương tâm mà thôi.

Một ngàn tu sĩ sẽ có một ngàn cách nhìn.

Trong mắt đệ tử tông môn, Lưu Ngọc là Thanh Dương trưởng lão có thực lực lớn mạnh, thủ đoạn cứng rắn.

Trong mắt Kim Đan trưởng lão, hắn là Thanh Dương Tử hót lên một tiếng làm người người kinh ngạc, đa mưu túc trí, đạo tại bất khả tri!

Trong lòng rất nhiều tán tu, hắn lại là ma đầu tội ác tày trời, từng làm vô số việc ác.

Trong lòng một số nữ tu, hắn lại là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, luôn luôn có thể ung dung giải quyết mọi khó khăn…

Thế nhưng, đối với Lưu Ngọc mà nói, hắn chỉ đang kiên trì đi theo con đường của mình, bất kể người khác nhìn nhận như thế nào cũng đều không quan trọng.

Hắn nhắm mắt lại, ký ức hai trăm bảy mươi mốt năm nhanh chóng lướt qua trong lòng như ảo ảnh thoáng qua.

Tâm hồ xuất hiện hết gợn sóng này tới gợn sóng khác, cuối cùng đều lắng lại.