← Quay lại trang sách

Chương 1991 Nguyên Anh đại đạo (phần hai)

Đương nhiên Lưu Ngọc không thể cam đoan mỗi lựa chọn của mình đều chính xác nhưng ít nhất hắn không hối hận, không tiếc nuối điều gì.

Sau một khắc đồng hồ, hắn chợt mở mắt ra, ánh mắt bình lặng và hững hờ.

Luyện thể, luyện khí đều đã đạt tới tam giai đỉnh phong, không thể thăng cấp thêm được nữa, trong tình cảnh như vậy, dù có uống đan dược cũng chẳng ích gì.

Trái lại, Nguyên Thần đã cực kỳ tiệm cận Nguyên Anh kỳ thì vẫn còn một chút không gian để tiến bộ.

Muôn vàn suy nghĩ dập dờn trong lòng, cuối cùng lắng lại, Lưu Ngọc bắt đầu vận chuyển công pháp rèn luyện pháp lực.

Mặc dù tu vi không còn không gian để tiến bộ nhưng độ tinh thuần của pháp lực thì vẫn có thể tăng thêm, góp phần làm tăng tỷ lệ Kết Anh cuối cùng.

Nhờ tu luyện “Tôn Thần diệu pháp” và uống các Linh vật, Nguyên Thần đã có thể chính thức đạt tới cấp độ Nguyên Anh.

“Vù!”

Kể từ lúc Lưu Ngọc bắt đầu tu luyện, căn động phủ trên đỉnh Thông Thiên phong này bắt đầu gió nổi mây vần, Linh khí từ khắp nơi trong trời đất đều bị một sức mạnh vô hình cuốn hút ùa về đây.

Mặt trời mọc rồi lặn, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Ngoài Thiên Phong lão tổ ra, hắn không hề đề cập tới chuyện mình bế quan Kết Anh với bất kỳ tu sĩ nào khác, ngay cả các trưởng lão của tông môn cũng hoàn toàn không hề biết gì cả.

Chỉ có Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên là lờ mờ đoán được phần nào. …

Thời gian trôi mau, nhân yêu đại chiến hừng hực khí thế, Lưu Ngọc không xuất hiện một thời gian dài, dần dần bị nhiều người quên lãng.

Mười lăm năm sau.

“Ôi!”

“Bất kể tu luyện bao nhiêu lần thì cơn đau khi vận chuyển “Tôn Thần diệu pháp” vẫn đều đậm sâu như vậy!”

Kết thúc tu luyện, Lưu Ngọc mồ hôi đầm đìa nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

Mười lăm năm trôi qua, nhờ sự giúp sức của rất nhiều Nguyên Thần Linh vật. cuối cùng tu vi của Nguyên Thần của hắn cũng đã đạt được bước đột phá then chốt.

Sau khi chính thức đột phá lên Nguyên Anh, phạm vi của thần thức lên tới hai trăm dặm.

Ngày qua ngày rèn luyện, pháp lực cũng trở nên tinh khiết hơn, khả năng Kết Anh lại cao hơn một chút.

Đại đa số lo nghĩ đều xuất phát từ sự thiếu chắc chắn về tương lai.

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, biến hệ thống vô trật tự thành có trật tự, đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không phải lo nghĩ chuyện đột phá bình cảnh thất bại như đại đa số tu sĩ khác.

Hắn chỉ cần nghĩ một cái thôi là thần thức khổng lồ chưa từng có trước nay lập tức đột phá giới hạn trận pháp động phủ, thu hết toàn bộ phạm vi hai trăm dặm vào tầm mắt.

Mặc dù thân đang ở động phủ nhưng rất nhiều chuyện trong phạm vi tông môn đều rõ mồn một trước mắt hắn.

Một lát sau, Lưu Ngọc thu hồi thần thức, chuyển hướng tập trung tinh thần vào Linh Giác.

Nháy mắt, hắn lập tức tiến vào tầm nhìn hoàn toàn mới.

Trước mắt hắn xuất hiện những đốm sáng nho nhỏ, đó là “Linh tử”, nhỏ hơn một phần triệu so với đơn vị Linh khí cơ bản nhất.

Theo tu vi tăng lên, Linh Giác của Lưu Ngọc cũng tăng lên nên hắn có thể quan sát thấy Linh tử một cách rõ ràng hơn, quan sát thấy thế giới này rõ nét hơn.

Chỉ tiếc là, mặc dù Linh Giác đã mạnh hơn trước đây rất nhiều nhưng hắn vẫn không thể trực tiếp điều khiển “Linh tử”.

Có vẻ như vẫn còn thiếu một thứ gì đó mang tính then chốt.

“Có lẽ là một thứ thuộc phương diện thần thức chăng?”

Lưu Ngọc âm thầm suy đoán.

Hắn không hiểu rõ về phương diện này, dù đã tìm đọc toàn bộ điển tịch của tông môn, hắn vẫn không tìm được câu trả lời làm mình hài lòng.

Bất kể là ở Trung Vực hay Thiên Nam thì kiến thức tu tiên ở cảnh giới cao đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, hạn chế truyền bá cho cảnh giới thấp biết.

Linh Giác đủ nhạy cảm thì mới có thể phát hiện ra sự tồn tại của Linh tử. Thế nhưng, cả thần thức và pháp lực thần thức lại đều không thể điều khiển được Linh tử.

Lưu Ngọc suy đoán, có lẽ là do “thần niệm”.

Có lẽ sau khi thần thức lột xác thành thần niệm thì sẽ có một số đặc tính có thể trực tiếp điều khiển Linh tử.

“Tuy nhiên, chuyện nghiên cứu phương diện này có thể tạm thời gác qua một bên, chuyện quan trọng nhất hiện tại vẫn là đột phá bình cảnh Nguyên Anh.”

Trong lòng Lưu Ngọc xuất hiện vài suy nghĩ, thoáng phân tâm một chút nhưng vẫn có thể quan sát rõ sự tồn tại của Linh tử.

Cùng với sự mạnh lên của Linh Giác, hiện tại, hắn không còn cần phải tập trung toàn bộ tinh thần vẫn có thể nhẹ nhàng chuyển sang dạng góc nhìn này.

Nghĩ vậy, Lưu Ngọc thu công, đứng dậy đốt hương đi tắm, không tiếp tục tu luyện nữa.

Mười lăm năm trôi qua, pháp lực của hắn đã tu luyện đến mức tối đa, bất kể xét trên phương diện nào thì cũng đều khó có thể tăng thêm dù chỉ một chút.

Sau khi thần thức lên tới hai trăm dặm, những Nguyên Thần Linh vật mà hiện tại hắn có cũng hầu như không còn ích lợi gì nữa.

Những năm qua, mặc dù đã sưu tập được một chút công pháp thần thức nhưng hắn vẫn không suy ra được “Tôn Thần diệu pháp” tầng thứ tư, còn tầng thứ ba thì đã không còn có thể giúp Nguyên Thần mạnh lên thêm nữa.

Còn luyện thể thì đã lên tới tam giai đỉnh phong.

Tuy nhiên, Tu Tiên Giới hiện tại rất khó tìm được tài nguyên để luyện thể thăng cấp lên tứ giai, dù ở Trung Vực hay Thiên Nam cũng đều vậy.

Thăng cấp luyện thể khó hơn luyện khí rất nhiều.

Cho dù Lưu Ngọc có Tiên Phủ làm chỗ dựa nhưng vì tỷ lệ chắc ăn quá thấp nên hắn buộc phải từ bỏ ý đồ tấn thăng luyện thể đầu tiên.

Khi mọi mặt đều đã đạt tới giới hạn tối đa, do ảnh hưởng từ “hiệu ứng giới hạn”, dù có tiếp tục cần cù tu luyện thì lợi ích thu được cũng cực kỳ ít ỏi.

Hắn tạm ngừng việc tu luyện, hằng ngày đốt hương tắm rửa, điều chỉnh tâm cảnh, định bụng sẽ chọn một ngày lành để bắt đầu đột phá bình cảnh Nguyên Anh. …

Bất tri bất giác, mùa đông giá rét lại tới.

Tuyết lông ngỗng rơi, cả dãy núi đều bị nhuộm trắng giữa đất trời mênh mang.

Chớp mắt, Tết đã tới.

Thế nhưng, các đệ tử Nguyên Dương Tông không mấy hồ hởi ăn Tết.

Một là do tu tiên giả bắt nguồn từ thế tục nhưng lại đứng trên thế tục, không còn coi trọng những ngày lễ của thế tục nữa. Hai là do nhân yêu đại chiến đang trong giai đoạn căng thẳng, cứ cách một thời gian lại nghe tin đồng môn tử trận.

Tình cảnh này làm lòng người bàng hoàng, đâu còn tâm trạng đón Tết nữa.

“Lại thêm một cái Tết nữa rồi.”

Lưu Ngọc quan sát bằng thần thức, tầm mắt dường như có thể xuyên qua mọi cách trở, trông thấy tuyết trắng mênh mông,“trông thấy” tuyết rơi trên núi, những biến đổi của tự nhiên.

Giờ Tý ba khắc, hắn chợt thấy đầu óc rộng mở, cảm thấy thời cơ đột phá bình cảnh Nguyên Anh đã tới!

Chớp thời cơ, Lưu Ngọc tin tưởng vào dự cảm mơ hồ.

“Vù vù!”

Hắn nắm chắc thời cơ chợt đến trong nháy mắt, búng từng khối Linh Thạch thượng phẩm vào các vị trí trong “Tụ Linh trận” cao cấp của động phủ.

“Cạch cạch cạch!”

Cùng với tiếng động liên tục vang lên, từng khối Linh Thạch trung hạ phẩm vỡ vụn, hóa thành những luồng Linh khí tràn ngập trong phòng.

Những Linh Thạch này được hắn chuẩn bị riêng để đột phá bình cảnh Nguyên Anh, Hỏa Linh Thạch và Mộc Linh Thạch được bố trí theo tỉ lệ tám:hai.