← Quay lại trang sách

Chương 1993 Nguyên Anh đại đạo (Phần tiếp)

Một hơi thở, hai hơi thở…

Nguyên Thần màu đỏ lửa to bằng mặt thớt chậm rãi tới gần Kim Đan màu xanh to bằng nắm đấm, trong quá trình này, nó nhanh chóng thu nhỏ lại.

Khoảng cách rút ngắn dần, sau vài hơi thở, đôi bên chỉ cách nhau không đầy một ngón tay, một giây nữa thôi là sẽ chạm vào nhau.

Cho dù Kim Đan là “hình thái sơ khai của đạo quả” thì bước này cũng không phải không có nguy hiểm.

Nếu như trong quá trình tu luyện mượn nhờ quá nhiều ngoại lực, chẳng hạn như trực tiếp hấp thụ pháp lực tinh nguyên của người khác thì Kim Đan sẽ bị ô nhiễm, không còn tinh khiết nữa.

Độ phù hợp giữa Nguyên Thần với Kim Đan sẽ giảm, thậm chí xuất hiện tình huống dung hợp thất bại.

Tuy nhiên, Lưu Ngọc chưa từng sử dụng bí thuật nào như vậy, pháp lực thu được nhờ luyện hóa đan dược không khác gì pháp lực thu được nhờ hấp thụ Linh khí, đương nhiên sẽ không xảy ra tình huống này.

Một giây sau, Nguyên Thần màu đỏ lửa đã thu nhỏ lại rất nhiều va chạm với Kim Đan đang xoáy tròn với tốc độ cao.

Không hề gặp phải bất kỳ trở ngại nào, chẳng khác gì nước và sữa hòa vào nhau, cả hai thuận lợi hợp lại làm một, Nguyên Thần thuận lợi nhập vào Kim Đan.

Có câu, dễ vào khó ra, khoảnh khắc tiến vào Kim Đan, Lưu Ngọc lập tức cảm thấy một sức mạnh giam cầm, muốn chuyển dời Nguyên Thần ra ngoài vô cùng khó khăn.

Với Nguyên Thần của tu sĩ Kim Đan bình thường, muốn thoát ra ngoài một lần nữa cực kỳ khó.

Tuy nhiên, tu vi Nguyên Thần của Lưu Ngọc đã đạt tới mức cao nhất của Nguyên Anh nên muốn làm ngược lại cũng không có gì khó, nếu cố gắng thì kiểu gì cũng có thể làm được.

“Cảm giác này thật kỳ lạ.”

Lưu Ngọc phóng thích Linh Giác cố gắng cảm nhận hết khả năng, nhanh chóng hiểu rõ cường độ của sức mạnh giam cầm, thử trải nghiệm cảm giác Nguyên Thần nhập vào trong Kim Đan.

“Vẫn có thể điều khiển nhục thân và pháp lực khí huyết toàn thân, không hề có chút rào cản hay đình trệ nào.”

“Chỉ có điều Kim Đan không đủ hoàn hảo nên theo thời gian, Nguyên Thần vẫn từ từ yếu đi.”

“Cũng bởi vậy nên một khi rời khỏi nhục thân, Kim Đan và Nguyên Thần không thể tồn tại được lâu, nhất định phải tìm được một thể xác thích hợp cho chúng.”

Hắn chợt lóe lên suy nghĩ này.

Lúc này, Lưu Ngọc có thể cảm nhận rất rõ Nguyên Thần sau khi chuyển vào trong Kim Đan tạm thời không được tinh khí của nhục thân nuôi dưỡng nên đã yếu đi một chút rất khó nhận ra.

Kim Đan cửu phẩm mà còn như vậy thì càng miễn bàn tới Kim Đan trung hạ phẩm thiếu hụt đủ đường.

Đương nhiên, lúc này Kim Đan đang ở trong đan điền nên có thể trực tiếp điều khiển tinh khí của nhục thân hội tụ vào Kim Đan nên sẽ không xảy ra tình huống xấu nhất.

Lưu Ngọc tập trung tinh thần, không quên hoàn cảnh của mình lúc này, đương nhiên sẽ không suy nghĩ lung tung vào thời khắc mấu chốt này.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi làm quen, hắn lập tức quen thuộc, tiếp tục đột phá bình cảnh Nguyên Anh, điều khiển pháp lực và khí huyết hội tụ vào Kim Đan.

“Ầm ầm.”

Trong Luyện Công phòng dường như có sấm sét nổ vang từng hồi làm người ta giật nảy mình!

Trên “hồ nước” rộng như mặt sông cuồn cuộn sóng, từng sợi pháp lực tinh khiết tột độ màu xanh đậm giống như những cột nước bay lên không, chảy vào trong Kim Đan đang xoay tròn với tốc độ cao.

Bề ngoài của pháp lực này trông giống một dòng nước nhưng nếu cẩn thận quan sát bằng thần thức sẽ phát hiện ra nó được cấu thành từ những hạt tinh thể vô cùng nhỏ bé màu xanh.

Pháp lực trạng thái rắn!

Khác với pháp lực trạng thái khí hay trạng thái lỏng sẽ bị tán loạn nếu rời xa cơ thể, pháp lực trạng thái rắn ổn định và cô đọng hơn nhưng mỗi đơn vị của nó vẫn ẩn chứa sức mạnh không gì sánh nổi.

Bản thân pháp lực trạng thái rắn đã có sức mạnh nhất định, Kim Đan chân nhân hoàn toàn có thể trực tiếp đánh ra pháp lực có sức sát thương khá lớn đối với tu sĩ cấp thấp.

Tuy nhiên, phương pháp sử dụng này mang lại hiệu quả quá thấp, hoàn toàn không phát huy được hết sức mạnh của nó.

Nếu như đối mặt với đối thủ cùng cảnh giới, không tu sĩ Kim Đan nào lại bất cẩn như vậy.

“Ù ù!”

Nhục thân cường tráng của Lưu Ngọc rung lên khe khẽ khó lòng nhận ra.

Trong quá trình này, từng sợi “tinh chất khí huyết” cô đọng hết mức có thể lần lượt bắn ra khắp toàn thân, hội tụ về phía Kim Đan màu xanh.

“Ầm!”

Được pháp lực và khí huyết tẩm bổ, Kim Đan đang xoáy tròn với tốc độ cao chợt dừng lại, sau đó tốc độ xoay tròn từ từ giảm dần.

Trong quá trình này, dường như nó đã phá vỡ một bức chắn vô hình, Kim Đan vốn đã to bằng nắm tay người trưởng thành lại một lần nữa tiếp tục lớn lên!

Nhìn từ xa, mặc dù hình dáng của nó vẫn không đổi nhưng dường như vẫn có chút gì đó khác biệt, có gì đó đang biến đổi.

“Đây là… Bắt đầu thai nghén Nguyên Anh?”

Khoảnh khắc biến hóa xảy ra, Lưu Ngọc chợt hiểu ra như vậy.

Theo pháp lực và tinh chất khí huyết rót vào trong Kim Đan, cộng với việc tiêu hao Kim Đan bổn nguyên bất chấp cái giá phải trả, hình thức sơ khai của Nguyên Thần vốn “hư vô” dần dần có thực thể.

Dường như lại đột phá một rào cản vô hình nào đó một lần nữa, hắn không nén nổi cảm xúc vui sướng, lâng lâng.

Nguyên Anh dần dần thành hình, Lưu Ngọc chính thức đặt chân lên Nguyên Anh đại đạo!

Tuy nhiên, có được thì sẽ có mất, việc thai nghén Nguyên Anh đương nhiên cũng vậy.

Cùng với việc Kim Đan bổn nguyên bị tiêu hao, Linh quang của viên Kim Đan vốn mượt mà sáng bóng dần tối xuống, hơi thở và khí thế cũng nhanh chóng giảm sút.

Cho dù thể tích lớn hơn trước nhưng khí thế lại thua hẳn lúc trước, xu thế suy tàn đã không thể ngăn cản nổi!

“Không, không!”

“Không chỉ Kim Đan mà khí huyết cũng vậy!”

Mới trải nghiệm một chút, Lưu Ngọc đã giật mình.

Từ khoảnh khắc Nguyên Anh bắt đầu thành hình, theo bản năng, nó hấp thụ toàn bộ mọi thứ trong cơ thể, bao gồm cả pháp lực và khí huyết, không hề quan tâm tới trạng thái của nhục thân!

Quả là tham lam vô độ!

Cảnh tượng này khiến hắn bất giác liên tưởng tới “phôi thai”.

Khi phôi thai nhỏ bé thành hình, nó bắt đầu tham lam hấp thụ toàn bộ dưỡng chất để nuôi lớn chính mình, hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của cá thể mẹ.

Từ điểm này, ở một mức độ nào đó, có thể thấy sự ích kỷ của sinh mệnh đã bắt đầu ngay từ khoảnh khắc được ra đời.

Sinh mệnh ích kỷ!

Ý nghĩa của tử cung không chỉ đơn giản là để bảo vệ “phôi thai” mà còn là để cá thể mẹ không bị hút mất quá nhiều chất dinh dưỡng, ảnh hưởng tới sinh mệnh của bản thân.

Hầu hết thời gian, tử cung luôn hạn chế phôi thai hút chất dinh dưỡng, thậm chí có khi còn…