Chương 2003 Thiên đường và địa ngục, cuối cùng ta cũng có quyền chọn lựa! (3)
Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng đã là Nguyên Anh chân quân, cho dù là ở Trung Vực cao thủ nhiều như mây, nhân tài xuất hiện lớp lớp thì hắn cũng vẫn thuộc thượng tầng của Tu Tiên Giới.
Hắn đã có thể sơ bộ nắm giữ vận mệnh của mình, không còn phải phó mặc cho dòng đời đưa đẩy nữa!
“Ôi!”
Một lúc lâu sau, trong Luyện Công phòng đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.
Trong tiếng thở dài này dường như bao hàm vô số cảm xúc phức tạp, kể rõ những nỗi chua xót khôn nguôi của tu tiên.
Bày mưu tính kế, lòng người đa đoan, khoái ý ân cừu…
Muôn vàn chuyện đều được bao hàm trong đó.
Ở Tu Tiên Giới bây giờ, một vị Nguyên Anh chân quân sinh ra thường đồng nghĩa với việc hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ chết đi.
Còn người bình thường thì lại càng chết nhiều vô số kể.
Một tướng công thành vạn cốt khô.
“Thiên đường và địa ngục, cuối cùng ta cũng… có quyền chọn lựa!”
“Thế giới hôm nay đã khác!”…
Dục Anh đan, một trong ba tam bảo Kết Anh.
Mặc dù đan này không giúp được gì trong quá trình ngưng kết Nguyên Anh.
Nhưng nhờ có thể trực tiếp tăng mạnh tu vi của tu sĩ mới thăng cấp lên Nguyên Anh nên nó vẫn vững vàng chiếm một chân trong “tam bảo Kết Anh”.
Khi mới thăng cấp lên Nguyên Anh, chỉ cần ăn một viên này thì hiệu quả còn hơn mấy chục năm khổ tu, hiệu quả cụ thể thì mỗi người mỗi khác, thông thường là từ ba mươi đến tám mươi năm.
Tiếc là Dục Anh đan chỉ có tác dụng với tu sĩ mới vừa tấn thăng lên Nguyên Anh, hơn nữa cũng chỉ có tác dụng ở viên đầu tiên.
Đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không bỏ qua công hiệu của thứ đan dược này, cho nên, sau khi vượt qua lôi kiếp, trở lại động phủ, hắn lập tức định ăn viên đan này ngay.
Dù sao hắn cũng đã sử dụng Kết Anh bí pháp tạo dựng được thế cân bằng mới nên Nguyên Anh của hắn cực kỳ vững chắc, không cần phải lo lắng nó đổ vỡ như các tu sĩ bình thường.
Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong nháy mắt, Lưu Ngọc lập tức lấy ra một bình ngọc, đổ một viên đan dược ra lòng bàn tay.
Viên đan này to khoảng chừng trái nhãn, vỏ ngoài màu xám đẹp mắt.
Mặc dù lớp vỏ trông khá bình thường nhưng bốn đường Linh văn lại hết sức rõ ràng, đủ để chứng minh dược hiệu bất phàm của nó.
“Dục Anh đan.”
Lưu Ngọc không chút do dự, quan sát kĩ càng xong lập tức ngửa cổ nuốt viên đan này.
“Ực.”
Đan dược xuống tới dạ dày được Thanh Dương công pháp tầng thứ mười nhanh chóng chuyển hóa thành dược lực.
Dục Anh đan chẳng hề màu mè, khi quan sát bằng thần thức sẽ thấy dược lực của nó vẫn là màu xám giản dị giống y lớp vỏ, mang tới cảm giác lành lạnh.
Dòng khí màu xám vừa xuất hiện đã chảy thẳng tới đan điền mà không cần phải điều khiển.
“Tính chất của dòng khí màu xám này hết sức kỳ lạ.”
“Với con mắt của Luyện Đan Đại Sư Nguyên Anh chân quân như mình mà cũng không nhìn ra được điều gì.”
Sau khi quan sát cẩn thận bằng thần thức và Linh Giác, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.
Không phải tất cả đan dược đều được luyện chế hoàn toàn bằng Linh thảo, Linh dược, có một số loại cần phải cho thêm Linh vật trong quá trình luyện chế, Dục Anh đan chính là một trong số đó.
Hơn nữa, trong công thức, có một số tác dụng chính của thuốc do Linh vật mang lại hoàn toàn không thể thay thế bằng thứ khác.
Cho nên, dù có thăng cấp lên Nguyên Anh, nắm giữ nhiều tài nguyên hơn thì vẫn có một số đan dược không thể luyện chế với số lượng lớn.
Lưu Ngọc bình tâm điều khiển Nguyên Anh không ngừng hấp thụ dược lực của Dục Anh đan, từng sợi khí màu xám không ngừng đi qua miệng mũi, được Nguyên Anh lớn chừng năm tấc hấp thụ.
Do ảnh hưởng của Dục Anh đan nên uy thế và Linh áp quanh người hắn vốn còn đang từ từ mạnh lên lại tăng vọt một lần nữa!
“Ầm ầm!”
Linh áp đáng sợ tràn ngập trong gian Luyện Công phòng nhỏ.
Một canh giờ, hai canh giờ…
Đảo mắt, một ngày một đêm đã trôi qua, Linh áp quanh người Lưu Ngọc càng ngày càng lớn mạnh, đã có thể sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Hơn nữa, trong quá trình này, Nguyên Anh cũng đang dần dần trưởng thành.
Bên trên Hồ pháp lực, khi Nguyên Anh mở mắt ra một lần nữa, nó đã to chừng sáu tấc.
Lúc này, bất kể xét từ phương diện Linh áp hay dao động pháp lực, hắn đều đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi mới thăng cấp, hoàn toàn không giống một tu sĩ Nguyên Anh mới vượt cấp.
“Không tồi, quả nhiên dược hiệu của Dục Anh đan thần kỳ đúng như những gì sách ghi chép.”
Hắn cảm nhận thử trạng thái hiện tại, Nguyên Anh lớn chừng sáu tấc nở nụ cười giống hệt con người trên khuôn mặt.
Lưu Ngọc có thể cảm giác rất rõ dược lực của Dục Anh đan đã được hấp thụ hoàn toàn, tu vi Nguyên Anh tăng khoảng năm mươi năm, tương đương hấp thụ Linh khí tu luyện suốt năm mươi năm miệt mài.
Sở dĩ không thể tăng được tám mươi năm, e là do nền tảng cơ bản của hắn quá mạnh.
Dù sao Nguyên Anh của hắn cũng được kết thành từ Kim Đan cửu phẩm và được phụ trợ bởi rất nhiều Linh vật, quá trình Kết Anh cũng vô cùng thuận lợi, Nguyên Anh “cường tráng” hơn hẳn tu sĩ bình thường.
Mặc dù đều là cảnh giới sơ kỳ nhưng pháp lực của Lưu Ngọc vừa mới ngưng kết Nguyên Anh đã tương đương với rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh lão làng.
Nghĩ vậy, hắn chuyển mắt nhìn về phía mảnh vỡ Kim Đan nứt đôi rơi xuống, chìm nổi trong Hồ pháp lực.
“Trải qua lôi kiếp gột rửa, Nguyên Anh chân chính xuất hiện, Kim Đan chính thức hoàn thành sứ mệnh.”
“Mối liên hệ với tính mệnh của mình cũng đã bị chặt đứt gần như toàn bộ.”
Lưu Ngọc cảm giác rất rõ rằng, sau cú sốc mạnh ban đầu, mối liên hệ giữa hắn và Kim Đan đang nhanh chóng suy yếu qua từng khoảnh khắc.
Nhìn mảnh vỡ Kim Đan màu xanh, không hiểu sao trong lòng hắn lại gợn lên cảm xúc thương cảm.
Sau một lúc trầm ngâm, Lưu Ngọc điều khiển Nguyên Anh lóe lên rồi một giây sau, xuất hiện trên Hồ pháp lực, nhanh chóng nuốt chửng mấy mảnh vỡ Kim Đan vào bụng.
“Ực!”
Mặc dù đã hoàn thành sứ mệnh nhưng ý nghĩa của Kim Đan với tu sĩ quan trọng thế nào thì không cần nói cũng biết, nó còn quan trọng hơn nhiều so với tinh huyết hay huyết mạch đích truyền.
Nếu như bị tu sĩ am hiểu thuật nguyền rủa lấy được thì chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất nhất định, thậm chí có thể trực tiếp lấy mạng một Nguyên Anh chân quân.
Giữ lại một nhược điểm trí mạng như thế, nếu muốn chú sát vượt cấp, dùng Kim Đan chú sát Nguyên Anh cũng không phải là không thể!
Cho nên, đương nhiên không thể để lộ mảnh vỡ Kim Đan ra ngoài, cách tốt nhất là tiêu hóa chúng ngay tại chỗ.
Khi phá đan thành anh, chín đường vân trên Kim Đan đã được chuyển sang Nguyên Anh.