Chương 2004 Thiên đường và địa ngục, cuối cùng ta cũng có quyền chọn lựa! (4)
Nhưng dẫu vậy, mảnh vỡ Kim Đan vẫn là một chất bổ không tồi đối với Nguyên Anh mới thành hình, có thể bổ sung nguyên khí và củng cố nền tảng cơ bản.
Sau nửa canh giờ, tiêu hóa xong mảnh vỡ Kim Đan, Nguyên Anh to sáu tấc lại tiếp tục to thêm một chút nữa.
Có “tam bảo Kết Anh” giúp sức, chỉ mất khoảng hai ngày, cảnh giới của Lưu Ngọc đã hoàn toàn vững chắc.
Không cần phải tốn tận mấy năm để củng cố cảnh giới như những tu sĩ bình thường.
Ngừng vận chuyển công pháp, hắn mở choàng mắt ra.
Trong lòng xuất hiện một suy nghĩ, thần thức lan tỏa ra khắp bốn bề.
Hai trăm dặm, hai trăm năm mươi dặm, ba trăm dặm…
Thần thức liên tục mở rộng cho tới khi lên tới ba trăm bốn mươi dặm, thu toàn bộ cảnh vật trong phạm vi này vào tầm mắt.
“Ba trăm dặm là phạm vi tối thiểu của Nguyên Anh trung kỳ.”
“Ba trăm bốn mươi dặm là đã sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.”
“Quả nhiên, cơ sở ban đầu càng lớn mạnh thì càng lên cấp lại càng có lợi.”
Trong lúc thử trải nghiệm một chút pháp lực thần thức hiện tại, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.
Khi tu sĩ Kim Đan bình thường lên cấp, thần thức sẽ mở rộng từ bán kính một trăm dặm lên hai trăm dặm, còn hắn thì mở rộng từ hai trăm dặm lên tới ba trăm bốn mươi dặm.
Mặc dù trông “cũng xấp xỉ nhau” nhưng càng về sau thần thức càng khó mở rộng phạm vi hơn nên một trăm dặm này hơn hẳn một trăm dặm kia.
Lưu Ngọc ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, làm quen với pháp lực thần thức hiện tại.
Thỉnh thoảng, hắn lại thi triển một pháp thuật tứ giai. Khoảng nửa ngày sau, hắn đã dần hiểu rõ thực lực hiện tại của bản thân.
“Với thực lực hiện tại, dù cho không sử dụng thêm bất kỳ ngoại lực nào hỗ trợ, hẳn là vẫn có thể đánh bại được tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường.”
“Phối hợp với thần thông “Khô Uy” thì cũng có khả năng nhất định có thể tiêu diệt được đối thủ, còn cụ thể thì tùy vào tình hình lúc đó.”
“Tuy nhiên, nếu đối đầu với đại tu sĩ thì vẫn chưa là gì.”
Sau một hồi thử nghiệm, Lưu Ngọc nghĩ thầm.
Sau khi lên tới cảnh giới Nguyên Anh, khoảng cách giữa các tiểu cảnh giới đều vô cùng cách biệt.
Thông thường, dù có là tu sĩ Kim Đan cửu phẩm tấn thăng lên Nguyên Anh thì cùng lắm cũng chỉ có thể đối kháng lại tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ một lúc.
Sự chênh lệch giữa các cảnh giới hoàn toàn không thể san bằng được bằng cách sử dụng thêm bí thuật hay Pháp Bảo.
Trừ phi có Linh Bảo như “Phá Bại kiếm” hay chuẩn Linh Bảo như “Chu Thiên Tinh Thần đồ”.
Lúc Lưu Ngọc tấn thăng có “tam bảo Kết Anh” phụ trợ, lại thi triển cả Kết Anh bí pháp.
Cơ bản không thua gì đệ tử chính quy của thánh địa Càn Đình, cho nên vừa mới thăng cấp đã có thể làm được điều này.
Dù sao thì tài nguyên mà hắn đã dùng để Kết Anh nếu để cho tu sĩ bình thường dùng thì đủ sức giúp vài người đột phá lên Nguyên Anh rồi.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc chỉ tay vào giữa trán, Nguyên Anh trong đan điền lập tức lóe lên, rời khỏi nhục thân từ trên đỉnh đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, nó lập tức xuất hiện giữa Luyện Công phòng.
Toàn thân Nguyên Anh có màu xanh đậm, hơi trong suốt, to chừng hơn sáu tấc.
Ngoại trừ không mặc y phục và hơi mũm mĩm giống một đứa trẻ ra thì mặt mày tướng mạo, tỉ lệ cơ thể đều giống Lưu Ngọc y như đúc.
Khoảnh khắc Nguyên Anh rời khỏi cơ thể, tầm mắt Lưu Ngọc tối sầm lại, sau đó, tầm mắt đột ngột thay đổi.
Từ tầm mắt của nhục thân biến thành tầm mắt của Nguyên Anh.
“Nhìn chính mình từ một góc độ khác thật là kỳ lạ.”
Khi Nguyên Anh lơ lửng đằng trước nhục thân, nhìn thân hình khôi ngô cực kỳ quen thuộc trước mắt, Lưu Ngọc chợt lóe lên suy nghĩ này.
Sau khi ngưng kết nên Nguyên Anh, Nguyên Thần đã hợp nhất làm một với Nguyên Anh, cho nên một khi Nguyên Anh rời khỏi cơ thể thì cũng không còn kiểm soát được nhục thân nữa.
Linh áp quanh người giảm xuống nhanh chóng, chỉ mới một, hai hơi thở mà đã giảm xuống dưới tam giai.
Tình trạng thế này cũng không có gì bất ngờ. Khi còn ở cảnh giới Kim Đan, nếu Nguyên Thần biến mất thì ít nhất cũng vẫn còn Kim Đan có thể bị động duy trì, cho nên pháp lực, khí huyết không đến mức giảm xuống quá nhanh, chỉ xuống tới tam giai sơ kỳ là bắt đầu ổn định trở lại.
Nhưng hiện tại không còn Kim Đan duy trì, nhục thân không có Nguyên Anh đương nhiên sẽ sụp đổ rất nhanh.
“Khác với khi điều khiển nhục thân, cảm giác Nguyên Anh rời khỏi cơ thể thực sự hết sức kỳ diệu.”
Lưu Ngọc điều khiển Nguyên Anh lộn mình xuống dưới, lên trên, thực hiện các động tác có độ khó cao, trong lòng thầm nghĩ.
“Tầm nhìn” của Nguyên Anh hoàn toàn khác nhục thân.
Hắn không cần phải mở rộng thần thức hay sử dụng thần thức để nhìn, chỉ dựa vào “đôi mắt” là có thể nhìn thấy rõ ràng Linh khí trong thiên địa.
Nguyên Anh lớn chừng sáu tấc vừa xuất hiện giữa không trung, Linh khí vốn trôi nổi vô định dường như tìm được đích đến, nhanh chóng chảy về phía Nguyên Anh.
Giữa không gian, Linh khí sặc sỡ nhiều màu không cần phải điều khiển vẫn chậm rãi hội tụ về phía Lưu Ngọc.
Cảnh tượng này khá quen mắt, rất giống đệ tử thân truyền Trương Diệc có tư chất Thiên linh căn, bản thân sự tồn tại của hắn ta đã có thể tự phát thu hút Linh khí.
Đương nhiên tư chất của Lưu Ngọc thua xa Thiên linh căn.
Nhưng hiện tại, hắn đang tồn tại dưới dạng Nguyên Anh!
Đây là một hình thái sự sống cao cấp hơn, dễ hòa hợp và khống chế Linh khí hơn, thậm chí còn mạnh hơn Thiên linh căn nhiều.
Đây là sự vượt trội và thăng hoa của bản chất sinh mệnh!
Khi đã tu luyện tới loại cảnh giới này thì tư chất của linh căn không còn quan trọng nữa, ảnh hưởng của tư chất linh căn cũng cực kỳ nhỏ bé, mọi người đều có chung một điểm xuất phát.
Cảnh giới tu tiên thứ tư “Nguyên Anh” đã được xem như là “Trường sinh giả” đúng nghĩa, tuổi thọ tối đa lên tới một ngàn sáu trăm năm, bản chất sinh mệnh vượt xa người bình thường rất nhiều, rất rất nhiều.
Nguyên Anh từ khi được sinh ra đã có thể nhìn thấy và tiếp xúc với Linh khí trong thiên địa, hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của linh căn đối với con đường tu tiên.
Ở một mức độ nào đó, có thể xem như là đã thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, đập tan một lớp gông xiềng.
“E là mức độ hòa hợp này sẽ là tiền đề để đến khi Nguyên Anh hoàn toàn trưởng thành, trở thành “Nguyên Thần” thì Nguyên Thần có thể điều khiển được Linh khí trong thiên địa.”
“Các đại năng sáng tạo nên con đường tu tiên quả là những nhân vật vĩ đại và uyên bác!”
Lưu Ngọc dường như quay về làm một đứa trẻ, điều khiển Nguyên Anh chạy nhảy chơi đùa khắp trong Luyện Công phòng một lúc, sau đó cảm thán từ tận đáy lòng.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Đạo…
Kể từ Luyện Khí, từng cảnh giới đều chuyển tiếp hết sức tinh xảo, tuyệt vời, tạo nên một con đường để lên trời.