Chương 2006 Tiên Phủ thay đổi(2)
Thanh Dương công pháp có phương pháp luyện chế của nhiều loại Pháp Bảo bản mệnh, Lạc Nhật Kim Hồng thương, Cửu Cung Thanh Dương đăng đều là hai trong số đó, hắn đã lựa chọn thương có khả năng tấn công mạnh nhất.
Mặc dù Thanh Dương đăng đã bị người khác luyện hóa làm Pháp Bảo bản mệnh nhưng vì tu luyện công pháp giống nhau nên Lưu Ngọc vẫn có thể phát huy được khoảng chín phần mười uy lực của Chân Bảo có sẵn này.
So với Chân Bảo khác chỉ có thể phát huy được tối đa tám phần mười thì đây đúng là lựa chọn thích hợp nhất, đáng để ưu tiên nhất.
“Còn về di nguyện của Không Thanh chân nhân…”
“Dù sao mình cũng đã giết Đạo Nhất Thánh Tử, để lộ sự tồn tại của Linh Bảo, quan hệ đã trở thành tử địch.”
“Sau này nếu có cơ duyên trở thành Hóa Thần, nhất định mình sẽ đánh tới thánh địa đòi một lời giải thích!”
Lưu Ngọc lấy Cửu Cung Thanh Dương đăng ra, nhìn chiếc đèn theo phong cách cổ xưa trước mắt, cảm nhận từng luồng hơi thở tương tự còn lưu lại trên đó, nhất thời nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Tuy nhiên, sau khi cẩn thận xem xét một hồi, hắn quyết định tạm thời cất chiếc đèn này đi.
Lúc này, thay vì luyện hóa Chân Bảo, hắn quan tâm tới sự thay đổi của Tiên Phủ hơn.
Hắn có thể từ một tiểu tu sĩ Luyện Khí lên tới cảnh giới lão tổ hiện tại đương nhiên không thể thiếu nỗ lực của bản thân hắn nhưng sự hỗ trợ của Tiên Phủ cũng đóng vai trò cực kỳ then chốt.
Có được thành tựu hôm nay, hoàn toàn là nhờ tự thân…
Nếu có thể nói như vậy thì tốt.
Ôm tâm trạng chờ mong, thấp thỏm, Lưu Ngọc chỉ cần nghĩ một cái là một luồng tinh thần đã chạm vào chấm sáng màu xanh biếc.
Nháy mắt, lực hút quen thuộc xuất hiện.
Thế nhưng, Nguyên Thần của hắn không còn ở Nễ Hoàn cung nữa, Nguyên Anh cảm nhận được một sức mạnh lôi kéo.
“Sau khi tấn thăng lên Nguyên Anh, mức độ kiểm soát của mình với Tiên Phủ lại tăng lên nhiều.”
“Mình đã có thể khống chế lực hút này một cách tự nhiên, cứ như thể nhục thân cũng có thể theo vào đây.”
Lưu Ngọc không chọn đi vào trong ngay mà mở choàng mắt ra, đôi mắt lóe lên một vệt thần quang.
Sau khi thử lại một lần nữa, niềm kinh ngạc và vui mừng lộ rõ trên mặt hắn.
Nhục thân tiến vào Tiên Phủ có ý nghĩa hết sức trọng đại.
Điều này có nghĩa, nếu như gặp phải nguy hiểm, hắn có thể trốn vào thế giới Tiên Phủ để tẩu thoát, có thêm một quân át chủ bài để giữ mạng.
Mặc dù từ ngày bắt đầu tu tiên, Lưu Ngọc đã có thể nhìn thấy rất rõ “chấm sáng xanh biếc” này nhưng thực ra lại không thể nhìn thấy hay cảm nhận được nó bằng mắt thường, thần thức, hay Linh Giác.
Chẳng qua nhờ mối liên kết chặt chẽ về “chân linh” nên nó mới hiện ra trước mắt để hắn “nhìn thấy”, chuyện này mãi về sau hắn mới phát hiện ra.
Lưu Ngọc tin rằng, với sự thần kỳ của Tiên Phủ thì dù có là tu sĩ Hóa Thần cũng chắc chắn không thể phát hiện ra nó!
Bởi vậy, nếu gặp phải nguy hiểm trốn vào Tiên Phủ thì cho dù đến khi chui ra vẫn xuất hiện ở chỗ cũ thì cơ hội giữ mạng vẫn cực kỳ lớn.
Dù sao cũng không có tu sĩ nào lại ngờ nghệch đứng chờ một chỗ suốt mấy chục hay hơn trăm năm…
“Nếu vận dụng hợp lý thì đây cũng sẽ là một quân át chủ bài để giữ mạng.”
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc không kháng cự lại lực hút nữa, Nguyên Anh lập tức biến mất khỏi đan điền. …
Tầm mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng.
Ngẩn ngơ một thoáng, khi Lưu Ngọc khôi phục lại ý thức, hắn đã ở trong thế giới Tiên Phủ, đứng giữa hư không tối tăm vô biên vô tận.
Lần này, hắn vào đây dưới dạng Nguyên Anh nên cảm giác không giống trước.
Hắn có thể thoải mái hành động theo ý mình hơn, so với trạng thái Nguyên Thần sơ khai thì như hiện tại thuận tiện hơn.
Dù sao ở một mức độ nào đó thì Nguyên Anh cũng là thực thể, có thể trực tiếp chạm vào vật chất.
“Ồ?”
Nhờ quyền hạn giúp sức, thần thức, Linh Giác của Lưu Ngọc đều tăng lên nhiều lần, có lẽ đã có thể sánh ngang với tu sĩ Hóa Thần.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã phát hiện ra thế giới Tiên Phủ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hắn nhìn về phía một vị trí quen thuộc thì thấy kết giới màu xanh vốn chỉ có bán kính khoảng mười dặm đã mở rộng lên tới khoảng ngàn dặm!
Trong đó có đảo hoang trôi nổi lơ lửng trong hư không tối tăm, lúc này còn gọi nó là hòn đảo có lẽ không được đúng cho lắm, có gọi là “lục địa” cũng không hề lố chút nào.
Vùng đất vốn chỉ rộng mười dặm được Lưu Ngọc cải tạo, lúc này đã bừng bừng nhựa sống.
Trên đó có trồng đủ các loại kỳ hoa dị thảo, chỉ không có con vật nào.
Thế nhưng, mảnh đất mới vừa mở rộng thêm ra thì vẫn trong tình trạng không một ngọn cỏ, trông vô cùng hoang vu.
“Cũng đúng, mình đã ngưng kết nên Nguyên Anh được một thời gian rồi.”
“Nếu như tính từ lúc Nguyên Anh thành hình thì đã hơn một, hai tháng, có thay đổi gì thì cũng đều đã xong xuôi rồi.”
“Có lẽ trong định nghĩa của Tiên Phủ thì ngay khoảnh khắc Nguyên Anh thành hình thì việc tấn thăng cũng đã hoàn thành rồi.”
Sau khi suy nghĩ một lát, Lưu Ngọc cảm thấy thoải mái.
Nhờ quyền hạn giúp sức, hắn cẩn thận cảm ứng nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường nên cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.
Hắn tiến vào kết giới màu xanh, kiểm tra sự thay đổi của đảo hoang, quan trọng nhất là xem xét sự thay đổi của Linh điền màu đỏ. …
Sau hơn một ngày quan sát, thử nghiệm, Lưu Ngọc dần khám phá ra thay đổi của thế giới Tiên Phủ sau khi tấn thăng.
Đầu tiên là thời hạn rút ngắn thời gian thu hoạch của Linh điền màu đỏ tăng từ một ngàn năm lên năm ngàn năm.
Phạm vi của Linh điền không hề mở rộng thêm như hắn tưởng, sau khi tấn thăng vẫn chỉ có mười mẫu.
Tiếp đến là tốc độ rút ngắn thời gian thu hoạch cũng không thay đổi, có vẻ như điều này chịu sự hạn chế vô hình của pháp tắc đại đạo, đây đã là giới hạn tối đa có thể.
Cuối cùng, sự thay đổi về kích cỡ của hòn đảo là trực quan nhất, từ mười dặm tăng lên ngàn dặm, hoàn toàn có thể coi như một lục địa.
“Chủ dược của đan dược Kim Đan kỳ thường là năm trăm năm tuổi.”
“Chủ dược của Nguyên Anh kỳ thường là một ngàn, hai ngàn năm, còn Hóa Thần kỳ thì tối thiểu là năm ngàn năm.”
“Hiện tại có thể rút ngắn thời gian thu hoạch trong vòng năm ngàn năm tuổi là đã đủ nhiều rồi.”
Sau khi hiểu rõ sự thay đổi của Tiên Phủ, nét mặt Lưu Ngọc lộ vẻ hài lòng.
Mặc dù lần này diện tích Linh điền và tốc độ rút ngắn thời gian thu hoạch đều không tăng thêm nhưng với tình hình hiện tại thì vậy là đủ, làm người không thể quá tham lam.
Hiện tại, tuổi thọ của hắn là một ngàn sáu trăm năm, dù tốc độ rút ngắn thời gian thu hoạch không tăng thêm thì hắn cũng vẫn có thể chờ được.